CHƯƠNG 15: KHÔNG CẨN THẬN NGỒI LÊN ĐÙI ẢNH ĐẾ

Editor: Gia Gia

Việc quay phim tạm dừng, mọi người trở vào trong phòng nghỉ ngơi, một số nhân viên tụ tập xung quanh để nói chuyện phiếm.

Hàn Khả Giai bình thường vốn vênh váo hung hăng, la lối. Hiện tại mất mặt trước tất cả mọi người. Nhiều người không đồng cảm mà ngược lại cảm thấy hả giận.

“Thật ra, chị đã xem những cảnh diễn trước đây của cô ta. Diễn xuất ổn nhưng cô ta vẫn luôn không cố gắng. Cô ta đi phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi khuôn mặt của mình sang đường nét gợi cảm mới nổi lên. Sau đó trở thành như thế này, giống như trở thành một con người khác. “

“Cô ta diễn  quá gượng gạo… khi hậu kỳ lồng tiếng vào còn có thể miễn cưỡng có thể chỉnh sửa. Nhưng các cảnh quay thảm không nỡ nhìn, hơn nữa Lăng lão sư làm như vậy quá đã đúng. ”

“Đúng vậy, năng lực chuyên môn của Lăng lão sư tốt lại chuyên nghiệp. Rất kén chọn kịch bản, hơn nữa là diễn cùng anh ấy. Kỹ năng diễn xuất của Hàn Khả Giai ở trước mặt Lăng lão sư thật sự không đủ tư cách, kéo thấp đẳng cấp của Lăng lão sư.”

“Nhưng em nghe nói sau lưng cô ta có người làm chỗ dựa. Cũng không biết lần này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

“Người đứng sau lưng cô ta là ai?”

“Nghe nói là Triệu tổng của công ty bọn họ…”

Bên kia, đạo diễn Úc từ phòng nghỉ của Lăng Hoắc đi ra, nói với Hàn Khả Giai: “Hôm nay cô đừng quay nữa, trở về chờ đi. Những phân cảnh phía sau đẩy lên trước, đi kêu Khương Nguyên chuẩn bị một chút. ”

Trợ lý lập tức chạy ra ngoài truyền lời, Hàn Khả Giai trong lòng lo lắng: “Đạo diễn!”

Lần này đi còn có thể tiếp tục quay hay không cũng nói không nói trước được. Cô ta vội vàng nháy mắt với phó đạo diễn, bảo anh ta giúp mình nói chuyện. Không đợi phó đạo diễn mở miệng, đạo diễn Úc đã cau mày xua tay: “Cứ như vậy đi, đừng làm chậm trễ thời gian. ”

Khuôn mặt Hàn Khả Giai tức giận lúc đỏ lúc trắng, hàm răng gần như sắp bị nghiền nát, cũng không dám nói lời nào.

Lăng Hoắc không thể nào đắc tội nổi, bất luận là địa vị, mối quan hệ hay là mấy chục triệu fan của anh.

Phim trường lại một lần nữa bận rộn và làm việc một cách có trật tự. Phó đạo diễn bắt được một chút thời gian rảnh rỗi, kéo đạo diễn Úc sang một bên nói: “Lão Úc, anh thật sự định rút Hàn Khả Giai ra sao? Chuyện này thực sự không thể được.”

Đạo diễn Úc lạnh lùng nói: “Tôi còn chưa hỏi anh, đoạn thời gian trước anh quay cái gì vậy? Hàn Khả Giai đó là đang diễn sao? Tất cả đều phải được làm lại theo tiêu chuẩn của tôi! ”

Phó đạo diễn sắc mặt nhăn nhó nói: “Triệu tổng đứng sau lưng diễn viên này đã dặn dò, tôi cũng không có biện pháp. Nếu anh rút cô ấy, Triệu tổng ở bên kia thật sự không có cách nào để giải thích. ”

Quy tắc trong giới giải trí chính là như vậy, nhà tư bản nói chuyện. Cả hai bên nào cũng không thể dễ dàng đắc tội.

Đạo diễn Úc sớm đã có ý kiến, giọng không tốt nói: “Trước cứ vậy đi để sau rồi nói. ”

****

Những phân cảnh của Khương Nguyên tạm thời được đẩy lên trước, quay xong mấy cảnh thì nghỉ ngơi một chút. Tiểu Đường tranh thủ thời gian giúp cô trang điểm.

Hàn Khả Giai đã thay trang phục, đi ngang qua lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người một cái.

Tiểu Đường rụt cổ không dám lên tiếng, Khương Nguyên mở mắt ra nhìn một cái, gọi Hàn Khả Giai đang muốn rời đi: “Tiền bối. ”

“Cô lại muốn làm gì?” Hàn Khả Giai tức giận.

Khương Nguyên xoa xoa ngón tay ra hiệu.

Hàn Khả Giai xụ mặt nói: “Không có tiền mặt, qua mấy ngày nữa rồi nói sau. ”

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua.” Tiểu Đường giúp Khương Nguyên tán phấn mặt, cô đứng dậy, cầm quạt nhỏ đi tới trước mặt Hàn Khả Giai: “Cô có biết bốn phát minh mới trong xã hội hiện đại là gì không? ”

“Đường sắt cao tốc, xe đạp dùng chung, mua sắm trực tuyến, còn có…” Khương Nguyên dừng lại một chút, mỉm cười: “Alipay. ”

“……”

Mũi Hàn Khả Giai tức đến méo mó, quay đầu lại mắng trợ lý: “Còn không mau lấy điện thoại ra, chuyển tiền cho cô ấy. Thật không có một chút tầm nhìn gì cả.”

Trợ lý vội vàng lấy điện thoại di động ra, Khương Nguyên nói: “Tôi không mang theo điện thoại di động, trước tiên chuyển cho Tiểu Đường đi. ”

Tiểu Đường nhìn bộ dạng tức giận của Hàn Khả Giai âm thầm cảm thấy hả giận, nhận chuyển khoản thay.

Buổi chiều quay xong, Khương Nguyên thay quần áo, tẩy trang, Tiểu Đường vẫn đợi cô ở bên ngoài: “Chị Khương Nguyên, tài khoản Alipay của chị là gì, em chuyển khoản cho chị.”

Khương Nguyên cười búng đầu cô ấy một cái: “Nếu em đã nhận rồi, nó là của em.”

“Vậy làm sao được, đây là do chị thắng, em không thể nhận.”

“Vậy chia đôi đi.” Khương Nguyên không quan tâm, “Ai cũng có phần, mỗi người giữ một nửa. Em để lại mua quà cho cha mẹ và em trai của em, phần còn dư thì ngày mai mời mọi người uống nước. ”

Tiểu Đường nghe đến đây liền hiểu, Khương Nguyên đổi cách này là muốn đưa tiền cho cô, nhất thời hốc mắt đều đỏ lên: “Cám ơn chị Khương Nguyên. ”

“Khách khí cái gì.” Khương Nguyên vẻ mặt nghiêm túc: “Dù sao tiêu tiền của người khác cũng không đau lòng. ”

Tiểu Đường cười một tiếng: “Nếu để cho chị Khả Giai nghe được, khẳng định sẽ tức đến chết. ”

 ****

Các phân cảnh của Hàn Khả Giai bị tạm dừng mấy ngày, mấy ngày nay phần lớn là cảnh đối diễn của Khương Nguyên và Lăng Hoắc.

Bằng mắt thường của mình rõ ràng Nhóc mập đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lăng Hoắc. Trước đây, nước tuyết lê chỉ có thể bí mật đưa cho cô nhưng bây giờ có nước ngọt giải nhiệt gì, anh ấy sẽ đưa một phần đến phòng của Khương Nguyên.

Ban ngày ở phim trường, anh ta biểu hiện vô cùng khách khí xa cách, đối với Khương Nguyên cũng có thái độ giống như đối với các diễn viên khác trong đoàn làm phim.

Làm trợ lý bên cạnh người của công chúng, nhất là một ngôi sao lớn như Lăng Hoắc lúc nào cũng bị ngàn vạn ánh mắt nhìn chằm chằm, nhất định phải cảnh giác nên kiêng dè nhất định phải kiêng dè.

Buổi tối không cảnh diễn đêm, Khương Nguyên thường xuyên đi tìm Lăng Hoắc tập đối diễn. Đại ảnh đế mỗi ngày đều là cô mở mang và thông suốt hơn về các cảnh diễn, cô dần dần biểu hiện càng ngày càng tốt.

Hôm nay có cảnh cần phải xuống nước, khung cảnh quay là một nơi ở núi yên tĩnh, thời tiết nóng bức, nước ở con suối mát lạnh ngược lại là một loại hưởng thụ.

Tuy nhiên có chút xấu hổ chính là, yêu cầu Khương Nguyên cần phải bán khỏa thân.

Nam Ca và Trầm Lan truy đuổi thủy quái ăn thịt người ở một thành phố nước, cùng nhau hợp lực giết chết con thủy quái đang làm loạn trên sông. Nam Ca bị dính chất nhầy từ vụ nổ tan xác của thủy quái trên sông, vì vậy họ đến một ngọn núi suối để tẩy rửa. Ngoài ý muốn tới nơi mà bọn thủy quái che giấu đồng phạm, sau đó nàng đánh với còn thủy quái này nhưng lại bị nó kéo xuống đáy nước quấn lấy mắt cá chân, không thể thoát ra. Trầm Lan ở bên ngoài phát hiện có gì đó khác thường và xuống nước cứu Nam Ca ra ngoài.

Nam Ca trong quá trình tắm đã phát hiện ra thủy quái này, bởi vậy Khương Nguyên cần phải quay mấy cảnh vai trần, phần dưới nước có che lại, sẽ không thấy được, nhưng…

Bản thân Trầm Lan không có trong phân cảnh này, đứng bên cạnh đạo diễn Úc, cảm giác tồn tại thật sự không thể bỏ qua.

Tề Hoan ở bên cạnh cầm điện thoại di động chụp ảnh hăng hái, cười hì hì hỏi: “Chị Điềm Điềm, trong nước có mát không? ”

Bên trong, Khương Nguyên mặc một chiếc áo lót phòng hờ màu nude chống lộ ra, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, đứng bên cạnh dòng nước nông mà dựa vào tảng đá, đang chờ máy quay vào vị trí. Cô không nói gì, trực tiếp tạt nước bắn vào mặt Tề Hoan.

“Có cảm thấy mát mẻ không?”

“Wow!” Tề Hoan oa oa kêu to, bắt đầu hắt nước về phía cô.

Hai người hi hi ha ha đùa giỡn vài cái, Tề Hoan phảng phất như gà bị nắm lấy cổ, tiếng kêu đột nhiên dừng lại.

Khương Nguyên cũng dừng lại, trên mặt còn mang theo nụ cười quay đầu lại.

Một đôi ủng màu đen lọt vào tầm mắt, toàn bộ phần trên của giày đều bị thấm ướt, phía trên là trường bào màu trắng, màu sắc của vạt áo hiển nhiên đậm hơn chỗ khác.

Tề Hoan lập tức nói: “Xin lỗi Lăng lão sư, tất cả đều là do chị Điềm Điềm làm! ”

Khương Nguyên: “……”

Cô đứng ở trong nước mặt đất quá thấp, cô phải ngẩng đầu lên cao mới nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Hoắc.

Anh đứng ở bên mép con suối phía sau cô từ trên cao mà nhìn xuống. Rũ mắt, đảo qua không mang theo một chút cảm xúc.

Khương Nguyên gần đây có chút quen thuộc với anh, không sợ anh, cười tủm tỉm nói: “Mát mẻ không, Lăng lão sư. ”

“Không, Khương lão sư mát mẻ.” Lăng Hoắc nhìn cô thờ ơ nói.

Khương Nguyên lập tức cúi đầu nhìn quần áo quá mức mát mẻ trên người mình, yên lặng co người lại dưới nước.

Người quay phim ở bên cạnh đang nói chuyện với Lăng Hoắc một lát sau khi xuống nước thì phải chụp như thế nào, nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn Khương Nguyên một cái, kinh ngạc không ngờ Lăng Hoắc lại nói những chuyện phiếm này với một nữ diễn viên.

Nhưng cũng chỉ nói có một câu đó, Lăng Hoắc nói xong liền thu hồi tầm mắt, khôi phục bộ dáng lạnh lùng.

*****

Chuẩn bị sẵn sàng, chính thức bắt đầu quay phim, Khương Nguyên cởi áo khoác ra quay cảnh tắm rửa.

Lăng Hoắc vẫn đứng bên mép của con suối như cũ. Khương Nguyên đưa lưng về phía anh nhưng dường như cô có thể cảm giác được tầm mắt sáng quắc của anh rơi vào trên người mình.

Sau khi phát hiện thủy quái, nàng liền lập tức khoác áo chém giết nó, tiếp theo liền xuống nước.

Lăng Hoắc xuống nước vào vị trí, Khương Nguyên chậm rãi đi vào chỗ sâu hơn ở giữa, đi thẳng đến vị trí do người quay phim chỉ định và đợi nhân viên đem đạo cụ quấn quanh cổ chân cô để quay cảnh kéo xuống đáy nước.

“Nam Ca phân cảnh thứ 44 cảnh 3 lần thứ nhất, Action!”

Khương Nguyên hít sâu một hơi rồi chìm xuống.

Cô thực sự không biết bơi, khi còn nhỏ từng bị chìm ở dưới nước nên có chút sợ nước.

Mực nước của con suối trong núi này không tính là cao, chỗ sâu nhất là hai mét. Bên cạnh còn có nhân viên quay phim luôn theo dõi, cho sẽ không để cho cô xảy ra chuyện gì.

Nhưng Khương Nguyên sau khi xuống nước mở mắt ra, vẫn không thể tránh khỏi cảm giác hoảng hốt cùng bất an.

Cô cố gắng đè xuống nỗi sợ đó, cố gắng lấy hơi làm động tác giãy giụa kịch liệt, vung kiếm với ý đồ chém “xúc tu của thủy quái” trên cổ chân mình.

Đạo cụ được buộc ở đâu đó, trong lúc giãy giụa thỉnh thoảng bị siết chặt, điều này thực sự khiến Khương Nguyên sợ hãi vì bị mắc kẹt dưới nước và không thể thoát được ra ngoài. Nỗi sợ hãi này lên đến đỉnh điểm khi tầm nhìn biến thành những xoáy nước do giãy giụa dữ dội, không thể nhìn thấy máy quay và con người.

Khương Nguyên thậm chí không phân biệt được “giãy dụa” của mình là chính là đang diễn hay là thật sự muốn sống. Trong lúc bối rối, cô nhớ kỹ lại lời dặn dò của người quay phim trước khi xuống nước, chân dùng sức giẫm xuống —— nơi này nước chỉ sâu 1m4, chỉ cần đứng lên đầu sẽ lộ ra khỏi mặt nước.

Thao tác nghe qua có vẻ đơn giản nhưng khi thực hiện mới cảm thấy khó khăn, cô mù quáng mà vẫy đạp nước một hồi lâu, chân từ đầu đến cuối đều không đạp phải một vật nào, tay cũng bắt đầu tùy tiện mà quơ lung tung.

“A!” Cô bắt đầu luống cuống, trong tình thế cấp bách cô bị sặc một ngụm nước.

Đúng lúc này, chợt một lực mạnh mẽ bất ngờ ôm lấy eo cô, kéo cô lên khỏi mặt nước.

Rời khỏi mặt nước có lại không khí, Khương Nguyên đột nhiên ho khan vài tiếng, lau sạch nước trên mặt, lúc này mới nhận ra mình đang bị Lăng Hoắc ôm vào trong ngực.

Hai tay Lăng Hoắc vòng qua nách và chân cô, vững vàng ôm chặt cô vào lòng.

Quần áo của anh đã ướt hết, anh cúi đầu nhìn cô một cái, khuôn mặt anh tuấn ướt đẫm nước, đôi mắt đen sâu thẳm là sáng rực.

Trang phục mùa hè rất nhẹ và mỏng, mặc dù khi trời nóng bức cảm thấy chúng quá dày và ngột ngạt, khi bị ướt chúng dính chặt vào cơ thể sẽ trông “mỏng như cánh ve sầu”.

Khương Nguyên càng không cần phải nói, trang phục hôm nay của cô chỉ có hai lớp vải, ướt đẫm nước… cũng gần xem như không mặc gì.

Cô cảm giác được hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực Lăng Hoắc truyền đến, bộ quần áo ướt đẫm dán vào cơ bắp của anh.

Lăng Hoắc ôm cô lội nước đi về phía bờ, tay Khương Nguyên vòng quanh cổ anh, theo bước chân anh đi, trán của cô thỉnh thoảng nhẹ nhàng lướt qua mặt và vành tai anh.

Cô ngẩng đầu nhìn Lăng Hoắc, nhìn nước trên mặt anh trượt xuống, đọng lại một giọt nước trong suốt ở cằm anh, nhỏ giọt.

Vốn ngâm nước cảm thấy rất mát mẻ, giờ phút này đột nhiên cảm thấy nóng.

Khi hai người lên bờ, đạo diễn Úc hô cắt.

Phim trường ngay lập tức trở nên bận rộn, đỡ lấy người quay phim, kéo thiết bị, lấy khăn.

Lăng Hoắc cúi đầu, nhìn về người ở đang nằm ở trong ngực mình.

Khương Nguyên cũng nhìn anh, hai người ướt đẫm không tiếng động mà nhìn nhau.

Không khí xung quanh bởi vì nước dính trên cả hai người mà cảm giác lạnh lẽo nhưng thân thể lại cảm thấy ấm áp từ nơi kề sát vào nhau truyền tới, không biết đó là hơi ấm hay là cái gì khác.

Nhóc Mập cầm khăn tới do dự đứng ở một bên, há miệng không phát ra tiếng.

Nhân viên xung quanh đều liếc mắt nhìn có chút khó hiểu nhưng không ai dám nhiều lời.

Vài giây sau, Lăng Hoắc nói: “Khương lão sư. ”

Khương Nguyên “Hả?”

“Ôm có thấy thoải mái không?” Anh nhàn nhạt hỏi.

Khương Nguyên giật mình, vội vàng từ trên người anh nhảy xuống, ho một tiếng.

Lăng Hoắc nhận lấy khăn mà Nhóc Mập đưa tới, chậm rãi lau nước trên mặt.

Nhân viên phụ trách mang đồ đi qua lại, trường quay ồn ào như được ngăn cách bởi một lớp màng trong suốt, Khương Nguyên đang cầm khăn lau tóc, lơ đãng nhìn anh.

Lúc này, bên đạo diễn Úc đang kiểm tra cảnh quay vừa rồi, có người ngẩng đầu nhìn Khương Nguyên: “Vừa rồi cô quên nói lời thoại. ”

Lúc này, Khương Nguyên mới nhớ ra, sau khi cô được cứu thì có một câu thoại: “Trầm Lan…”

Cô thậm chí còn quên lời thoại của mình.

“Cái này không sao đâu. Câu thoại này không nói thì không nói, không ảnh hưởng.” Có thể nhìn ra được đạo diễn Úc rất hài lòng, “Trạng thái này không tệ, cảm giác mập mờ này, ánh mắt nhìn nhau đều sáng lên, rất tốt. ”

“Cám ơn đạo diễn.” Khương Nguyên gấp khăn lại, cười tủm tỉm nhận lời khen.

Vừa rồi cô căn bản hoàn toàn không nhớ mình phải diễn gì cả.

Mập mờ ấy là cô, không phải của Nam Ca.

    ——

Buổi tối hôm đó vốn còn có một cảnh quay đêm nhưng tạm thời hủy bỏ, Khương Nguyên thay quần áo ở phòng hóa trang, nghe được mấy chuyên gia trang điểm nói chuyện phiếm mới biết, Triệu tổng của công ty giải trí Tinh Thần tự mình đến thăm.

Vì chuyện của Hàn Khả Giai, đặc biệt mở tiệc chiêu đãi Lăng Hoắc và đạo diễn Úc, vừa để xin lỗi Lăng Hoắc, vừa là thay Hàn Khả Giai cứu vãn giúp cô ta quay lại đoàn phim.

Quả nhiên là chị cả của công ty, lại khiến Triệu tổng tự mình ra mặt.

Khương Nguyên trở về khách sạn nghỉ ngơi, tắm rửa xong thì nhìn thấy điện thoại di động có một tin nhắn từ số lạ, nói ngắn gọn hai chữ:

187xxxxxxxx:【Qua đây】

?

Khương Nguyên cảm thấy có chút kỳ lạ, Lăng Hoắc trở về khách sạn?

Mục đích chủ yếu của Triệu tổng lần này chính là anh, thế nhưng anh không đi đến chỗ hẹn?

Khương Nguyên cầm kịch bản đi ra ngoài, chờ thang máy, mở lại tin nhắn kia.

Dùng từ rất ngắn gọn, tỏ ra thần bí, có một loại … Cô là một nhân viên làm nghề phục vụ, được một khách hàng gọi, cảm giác cô đi theo giờ.

Không ổn, không ổn.

Khương Nguyên sửa lại tên Lăng Hoắc.

Mãnh nam1: [Qua đây]

1Mãnh nam: người người đàn ông mãnh liệt

Lần này không cảm thấy như thế nữa, cảm giác thay đổi, từ dịch vụ tới cửa biến thành mãnh nam đêm khuya câu dẫn.

Khương Nguyên vô cùng hài lòng, cất điện thoại di động đi.

Khi đi ra khỏi thang máy không có gì bất ngờ khi được hai khuôn mặt quen thuộc ấy chào đón nồng nhiệt.

“Khương tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp!”

Khương Nguyên mặc một chiếc váy có thắt lưng màu đỏ, thiết kế eo cao với eo cực nhỏ, màu sắc cũng rất phù hợp với làn da của cô, ánh đèn chiếu xuống tỏa ra màu trắng như sứ.

Khương Nguyên tinh nghịch nâng làn váy lên: “Cảm ơn ~”

Cửa phòng vẫn như cũ không đóng, cô quen thuộc đi vào chờ một lát, tự rót cho mình một ly nước. Cho rằng Lăng Hoắc lại đang tắm rửa thì nghe được ở ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, có vẻ là giọng nói của người có khuôn mặt vuông.

Cô đứng dậy, Lăng Hoắc vừa vặn mở cửa đi vào, quần tây áo sơ mi một thân màu đen, khiến cho sự lạnh lùng trên người anh tăng thêm vài phần.

Tầm mắt của anh dừng lại trên người Khương Nguyên một giây, sau đó thản nhiên thu hồi tầm mắt, đóng cửa lại bước vào phòng.

Qua mấy ngày nay, Khương Tranh phát hiện anh có thói quen uống rượu whisky vào buổi tối.

Cô đợi anh mang ly rượu đến, ngồi đối diện cô, như thường lệ, bắt đầu tập đối diễn.

Nhưng hôm nay anh có vẻ hơi lơ đễnh, mấy phút sau anh liền dựa lưng vào sô pha, tay trái chống đầu, cầm ly rượu trong tay khẽ lay động, khẽ nheo mắt nhìn cô.

Cũng may lời thoại cô đều nhớ rõ, Khương Nguyên đọc xong một câu, anh liền có thể tiếp lời được.

Qua hai cảnh tập đối diễn trong kịch bản, Khương Nguyên lật sang trang tiếp theo, chỉ dừng lại hai giây, liền giả bộ vô tình lật qua.

Thật ra cảnh đó không phải cái gì khác, đó chính là cảnh hôn của Nam Ca và Trầm Lan hay có thể nói là Nam Ca cưỡng hôn Trầm Lan.

Loại cảnh quay lau súng cướp cò này diễn ở phim trường còn ổn, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, đó chỉ là làm việc, nếu một mình ở trong phòng Lăng Hoắc…củi khô thiếu chút nữa sẽ bốc cháy mất.

Trời hanh khô, phải cẩn thận vật dễ cháy.

Nhưng cô còn chưa kịp lật trang này thì Lăng Hoắc đã nói: “Khương lão sư muốn bỏ qua sao?”

Vốn là vậy nhưng anh đã nói như vậy, Khương Nguyên làm sao có thể để anh xem thường.

Cô với vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cảnh này Lăng lão sư tương đối chịu thiệt, tùy thuộc vào anh, nếu anh không muốn, chúng ta sẽ bỏ qua. ”

Đôi mắt của Lăng Hoắc phản chiếu ánh đèn của trần nhà, sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô.

“Tôi rất mong chờ bị Khương lão sư cưỡng hôn.”

 “……”

Được rồi, nếu anh không kiềm chế được muốn chịu thiệt như vậy, vậy thì tôi thành toàn cho anh!

Khương Nguyên hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống.

Trong cảnh này, Nam Ca và Trầm Lan nằm cạnh nhau trên bãi cỏ, đắm mình trong ánh nắng mùa xuân ấm áp. Trầm Lan sắp chấm dứt hai năm dạo chơi trở về Long tộc, Nam Ca cũng không thể không bắt đầu chính thức thực hiện mục đích của mình. Trầm Lan không chủ động nhắc tới việc đưa nàng về Long tộc, Nam Ca nóng lòng, trên bãi cỏ chần chờ hôn hắn. Trầm Lan nhắm mắt nghỉ ngơi bị kinh hãi1, Nam Ca trong lòng ngổn ngang, đè hắn lại cưỡng hôn, sau đó bị Trầm Lan đổi khách thành chủ đè trên mặt đất.

1Kinh hãi: là kinh ngạc và sợ hãi

“Sau ngày mai, chúng ta sẽ chia tay.” Nam Ca ra vẻ thoải mái nói.

Trầm Lan trầm mặc không nói. Trong lòng hắn có chút không nỡ nhưng không dám tùy tiện đề nghị Nam Ca đi cùng hắn.

Đợi một hồi, Nam Ca đá vào chân hắn: “Này, huynh ngủ chưa?”

Trầm Lan vẫn không có phản ứng.

Nam Ca ngồi dậy nhìn hắn một lúc, từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt môi lên môi hắn…

Lăng Hoắc không nhắm mắt lại, Khương Nguyên nhìn ánh mắt anh, khi nhìn gần, phát hiện ra đáy mắt anh tối sầm lại.

Tập đối diễn mà thôi, cô không định thực sự hôn anh, thoáng tới gần một chút mượn vị trí, góc để hôn giả mà thôi.

Lăng Hoắc không phối hợp làm ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ như vậy yên lặng mà nhìn cô.

“Được rồi.” Khương Nguyên bỗng nhiên rút tay về, đứng dậy đi về phía bên kia, “Đoạn phía sau không có lời thoại, chúng ta dừng ở đây đi.”

“Khương lão sư chưa từng quay cảnh hôn?” Giọng điệu Lăng Hoắc không mặn không nhạt.

Khương Nguyên khựng lại.

Đúng là không có.

“Có vấn đề gì không, Lăng lão sư?” Cô nghiêng đầu nhìn Lăng Hoắc.

Tư thế từ trên cao nhìn xuống này, làm cho cô có chút ảo giác rằng khí thế của mình đang áp đảo Lăng Hoắc.

Nghĩ rằng sẽ bị cô cưỡng hôn?

Nghĩ rất hay.

Hừ.

Lăng Hoắc từ trên ghế sô pha đứng lên, đi tới trước mặt cô, chiều cao chênh lệch hai mươi cm che khuất ánh sáng, trước mắt Khương Nguyên chỉ còn lại gương mặt ngược sáng của anh.

Cô không thể không ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thẳng vào anh, khí thế hai bên đột nhiên đảo ngược.

“Tôi không dạy cảnh hôn nhưng đối với Khương lão sư có thể phá lệ.” Lăng Hoắc trầm giọng nói, giơ tay nâng cằm cô lên.

“Há miệng.”

Trên đầu ngón tay anh có nhiệt độ, Khương Nguyên giật mình sửng sốt.

Ừm?

Lăng Hoắc bỗng nhiên cúi đầu, trong nháy mắt cô có chút mờ mịt khẽ mở đôi môi, mang theo một tia lạnh lẽo, đôi môi mỏng đè xuống.

CHƯƠNG SAU>>>

Tác giả:

Nếu trong lòng ta chỉ có niềm vui và mùi hương ấm lan toả khắp nơi, đó là thích

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.