Chương 16: Không cẩn thận ngồi lên đùi ảnh đế

Editor: Gia Gia

Xúc cảm trên môi đột nhiên ập tới khiến Khương Nguyên trong nháy mắt sửng sốt.

Sau khi phản ứng lại, cô muốn đẩy anh ra nhưng Lăng Hoắc sớm đã phòng bị nắm chặt cổ tay Khương Nguyên, xoay người cô lại, đặt cô dựa vào tường. Sau đó càng dùng sức và hôn cô sâu hơn.

Đầu tiên là một nụ hôn thăm dò.

Sau đó là ấn vào tường mà cưỡng hôn.

Anh quả nhiên là đang tự tay dạy cô cảnh hôn này.

Lực nắm cằm quá mạnh khiến Khương Nguyên đau đớn, không cắn chặt răng được. Lăng Hoắc quá hung hăng, ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có mà cô đã thất thủ.

Cơ thể bị ép chặt giữa ngực của anh và vách tường cứng rắn, anh chỉ giữ cổ tay cùng với cằm của cô nhưng cảm giác áp bách bao trùm khiến cô không có chỗ trốn.

Nhịp thở dần dần đều bị anh làm cho cùng nhịp, ngực theo anh phập phồng, cả năm giác quan đều yếu đi, duy chỉ có cảm giác càng nhạy bén. Hơi thở nóng rực cùng với sự cướp đoạt môi lưỡi của anh, đều từng chút từng chút một khiêu khích tận gốc rễ trong lòng, trong trái tim cô.

Khương Nguyên hầu như không có giãy dụa gì mà nhảy vào, hương vị trên người Lăng Hoắc vây quanh cô khiến cô choáng váng.

Kỹ thuật của anh quá tốt, đầu lưỡi cong lên móc hàm trên của cô khiến cho nửa người cô tê dại.

Ngón cái của anh chậm rãi xoa nắn bên trong cổ tay Khương Nguyên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng nơi này cũng có thể là nơi mẫn cảm.

Cô không cam lòng yếu thế, một bên hưởng thụ nụ hôn này, một bên muốn dựa theo “hướng đi của kịch bản” đảo khách thành chủ.

Nhưng phản công chủ động của cô được Lăng Hoắc tiếp nhận, anh lại một lần nữa cuốn cô vào tiết tấu của chính mình.

Dường như hài lòng với “tiến bộ” của cô học trò này, anh thả lỏng cằm cô ra, đạt lòng bàn tay lên gáy cô rồi luồn ngón tay vào tóc, càng mạnh mẽ cũng càng lưu luyến hơn.

Khương Nguyên biết anh khó lường, bị anh câu dẫn nhiều lần. Nụ hôn này trực tiếp khiến cô thất thủ rơi vào trầm luân. Nếu Lăng Hoắc lúc này muốn, cô tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

Tuy nhiên, người mà liên tục nói hết lời cợt nhả này đến lời cợt nhả khác nói chơi ngoài miệng, đột nhiên rất thành thật buông cô ra, giọng nói vững vàng ổn định, không một chút dao động:

“Khương lão sư đã học được chưa?”

Khương lão sư đã học được chưa?

Khương lão sư hai chân đều mềm nhũn, cẩn thận điều hòa nhịp thở, trong mắt đầy ánh nước mông lung.

Khương lão sư khí thế kiên định, sửng sốt đem một thân mềm nhũn của mình đứng thẳng, cố gắng đè nén giọng nói đến sóng yên biển lặng, trả lời anh:

“Đã học được. Cảm ơn Lăng lão sư đã hướng dẫn.”

Ánh mắt Lăng Hoắc thăm thẳm, u ám cuối cùng cũng dần dần biến mất, chậm rãi buông những ngón tay đang siết cô ra: “Đừng khách khí.”

Khương Nguyên nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay, muốn cố gắng thoát khỏi cảm giác mà anh lưu lại nhưng làn da phảng phất như có ký ức, không thể xua đi được.

“Kỹ năng hôn của Lăng lão sư thật sự rất tốt, chắc chắn là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.”

Lăng Hoắc liếc cô một cái: “Không bằng Khương lão sư tư chất thông minh, học một biết mười.”

Khương Nguyên nhớ lại phản ứng chủ động vừa rồi của mình, trong lòng có chút tức giận vì Lăng Hoắc cố ý bẫy cô, cười ngọt ngào: “Vẫn là anh dạy tốt. Lăng lão sư yên tâm, những thứ anh dạy cho tôi, sau này tôi cũng sẽ truyền dạy lại cho các diễn viên mới trong tương lai. ”

Nói xong, không để ý tới phản ứng của Lăng Hoắc, quay đầu cầm kịch bản rời đi.

Lúc đi ra khỏi phòng Lăng Hoắc, cô đã trở lại trạng thái ban đầu, hơi thở ổng định, dáng vẻ đoan trang.

Dưới sự tạm biệt bằng ánh mắt nhiệt tình của vệ sĩ, cô đi vào thang máy, mỉm cười và xua tay: “Tạm biệt.” ”

Cửa thang máy vừa đóng lại, cô lập tức đưa kịch bản lên mặt, nắm chặt ngón tay nhỏ giọng điên cuồng mà hét: “Aaaa! ”

Lăng! Hoắc! Là! Hồ! Ly! Tinh!

Đồ! Thiếu! Ngủ! Hồ! Ly! Tinh!

Ngày hôm sau, khi Khương Nguyên đến phim trường, phát hiện Hàn Khả Giai đã trở lại nhưng rõ ràng cô ta mang theo khí thế cùng sắc mặt giống như cả thế giới đều nợ cô ta 500 vạn vậy.

Đợi đến khi phòng hóa trang chỉ còn lại Khương Nguyên và Tề Hoan, Tiểu Đường mới nhắc tới vài chuyện mà mọi người trong nhóm đang tán gẫu.

Nghe nói ngày hôm qua, Triệu tổng đích thân tổ chứ một bữa tiệc nói muốn nhận lỗi với Lăng Hoắc. Kết quả là người đại diện của Lăng Hoắc một đại diện kim bài nổi tiếng trong giới đặc biệt bay tới đây, thay mặt anh xử lý chuyện này.

Lăng Hoắc căn bản không hề xuất hiện, thái độ rất rõ ràng.

Anh rất ít nói nhưng một khi đã nói ra thì anh không bao giờ rút lại.

Từ trước đến nay anh luôn làm việc tùy ý, không nể mặt ai, không cho chính là không cho.

Đã khởi quay được một thời gian tạm thời đổi người thì chi phí quá lớn hơn nữa lại có Triệu tổng ở giữa gây áp lực, đạo diễn Úc cùng vài người sản xuất vừa thương lượng, cuối cùng đưa ra một phương án “đẹp cả đôi đường”.

Lăng Hoắc không hợp tác với những người không chuyên nghiệp. Triệu tổng không cho phép loại Hàn Khả Giai khỏi đoàn phim – vậy cắt bỏ phân cảnh của Hàn Khả Giai với Lăng Hoắc.

Vai trò chính của U Nhược trong suốt câu chuyện chính là cản trở tình yêu của Nam Ca và Trầm Lan, châm ngòi ly gián trước mặt Nam Ca hoặc lấy tính mạng của Nam Ca uy hiếp Trầm Lan ép hắn thành hôn với mình, cô ta và diễn chung với Nam Ca thậm chí còn nhiều hơn diễn với Trầm Lan.

Theo kịch bản diễn với Trầm Lan có thể chém thì chém, thật sự không thiếu những phân cảnh cần dùng thế thân.

Đây là cách khả thi duy nhất hiện nay.

Triệu tổng đối với phương án này đương nhiên là không hài lòng, đường đường là nữ hai có vai diễn nặng ký đột nhiên bị cắt đến nữ ba cũng không bằng.

Nhưng nhà đầu tư lớn nhất của “Nam Ca truyện” chính là Lăng Hoắc, anh đã giao quyền xử lý cho đạo diễn Úc, tôn trọng quyết định của ông, anh hẳn là đã cho đạo diễn Úc mặt mũi.

Ngoài ra, thật đúng là không có ai có thể làm gì anh.

Triệu tổng dù không hài lòng như thế nào thì ông ta cũng chỉ có thể đồng ý. Ông ta cũng không còn cách nào khác, Hàn Khả Giai đương nhiên chỉ có thể cắn răng mà nuốt vào bụng.

“Lăng lão sư thật sự rất có phong cách thà về khách sạn ngủ cũng không đi đến buổi hẹn với Triệu tổng, hy vọng có một ngày em cũng có thể có khí phách như vậy!” Đối với Tề Hoan mà nói Lăng Hoắc chính là thần tượng, bất kỳ hành động nào cũng có thể khen ngợi được.

Khương Nguyên cười ha ha hai tiếng.

Trong lòng thầm nói anh ta không phải về khách sạn ngủ mà anh ta về khách sạn để trêu đùa một diễn viên nhỏ.

Cô còn chưa nói, Tề Hoan đã tự mình nói rẽ ngoặt đến chủ đề: “Hôm nay có phải hai người quay cảnh hôn đúng không? Hôm nay, em vốn không có cảnh quay, đặc biệt tới xem cảnh hôn của hai người.” Cô ấy nháy mắt với  Khương Nguyên, “Ôi, lát nữa có khi chị muốn hôn thêm vài lần mà cố ý hay không?”

Tiểu Đường vừa nghe vừa thấp thỏm vừa hưng phấn: “Lúc trước, em đã từng nghe nói qua có người cố ý làm như thế, chị Khương Nguyên thật sự muốn như vậy sao? Lăng lão sư có tức giận hay không? ”

“Nghĩ cái gì vậy.” Khương Nguyên đứng đắn nói, “Chị rất là chuyên nghiệp. ”

Kết quả là vừa bắt đầu quay đã NG ba lần.

Sau khi được ảnh đế “cầm tay chỉ dạy”, Khương Nguyên còn có thể nắm chắc tiết tấu của cảnh cưỡng hôn này nhưng tiết tấu đúng không có nghĩa là tất cả.

Đầu tiên là do cảm xúc của cô không đủ, đạo diễn Úc đi tới trước mặt cô nói đùa: “Cô hôn anh ấy trước là có mục đích, tiếp theo là vì bản năng tình cảm của mình. Nói trắng ra, đó chính là mong muốn của cô đối với anh ấy nhưng không cần quá nhiều tình cảm trong đó, phải thu lại bớt, không thể biểu lộ, việc cụ thể này cô phải tự mình nắm được. Tìm cảm giác một lần nữa.”

Khương Nguyên gật đầu, nỗ lực điều chỉnh.

Cô chưa từng quay cảnh hôn hay cảnh thân mật, lại ít kinh nghiệm, việc ép phải thể hiện tình cảm thân mật này với một người đàn ông là điều không dễ dàng, vừa muốn bộc lộ cảm xúc lại vừa không thể bộc lộ nó ra. Cô lại bị NG hai lần nữa, một lần là cảm xúc không đủ, một lần lại không được.

Khương Nguyên đành phải nhớ lại một số chi tiết tối hôm qua, lúc bắt đầu lại trạng thái vừa vặn khớp với hoàn cảnh. Nhưng lúc cô hôn Lăng Hoắc dùng sức quá mạnh, trực tiếp đập môi mình vào môi anh.

Không biết Lăng Hoắc có đau hay không, dù sao Khương Nguyên cũng đau muốn chết, che miệng ngồi dậy: “Thật ngại quá…”

Chuyên viên trang điểm lập tức tới xử lý vùng da bị dập môi của Lăng Hoắc, mặt anh không chút dao động, nhàn nhạt đánh giá: “Khương lão sư rất mãnh liệt. ”

Chuyên viên trang điểm không nhịn cười được nữa, Khương Nguyên lộ ra một nụ cười ngượng nghịu, xấu hổ nhưng lịch sự.

Tiếp theo, cảnh này diễn ra rất thuận lợi, Khương Nguyên sau khi thăm dò và cưỡng hôn đã bị Lăng Hoắc đè lên bãi cỏ đảo khách thành chủ.

Chờ đã…

Khương Nguyên trợn to hai mắt.

Quay phim truyền hình, anh không cần hôn lưỡi chân thật như vậy đâu đúng không, Lăng lão sư??

Hmmm… Anh hôn, có cần hay không, nhập tâm quá vậy?

Lúc này, camera đã được kéo ra xa để quay cả những phong cảnh xung quanh, không thể thu được tiếng nói chuyện của hai người. Lăng Hoắc nhìn vào hai mắt mở to của cô, thấp giọng nhắc nhở bên môi cô: “Tập trung.”

Đồng thời nâng cằm cô lên, càng làm cho nụ hôn sâu hơn.

Khương Nguyên trong lòng thầm mắng một câu “Hồ ly tinh”, nhắm mắt tập trung tinh thần.

Máy quay dừng lại, đó chính là Nam Ca vì được Trầm Lan đáp lại mà ngạc nhiên, sau đó đắm chìm trong nụ hôn của anh.

Nụ hôn hôm nay khác với ngày hôm qua, nó không còn cảm giác xâm lược thuộc về Lăng Hoắc mà có thêm sự thâm tình của Trầm Lan.

Khương Nguyên không thể biết được là Lăng Hoắc có phải cố ý chiếm tiện nghi của cô hay không, anh thật sự quá chuyên nghiệp, ngay cả nụ hôn lưỡi cũng giống theo kịch bản.

Phim trường yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng xào xạc của gió thổi qua bãi cỏ.

Ánh sáng ấm áp chiếu vào hai bóng người chồng lên nhau, người đàn ông ngậm cánh môi của người phụ nữ mân mê mà hôn, ống kính giống như một tầng thủy tinh vô hình, ngăn cách hai người trong thế giới của bộ phim.

Tất cả mọi người nín thở đứng yên, sợ quấy nhiễu sự ôn nhu triền miên của tình yêu ấy.

Chỉ có Hàn Khả Giai vừa đố kỵ vừa ghen tỵ, dựa vào cái gì mà Khương Nguyên NG nhiều lần như vậy nhưng Lăng Hoắc đều không nói gì?

Vẫn là cảnh hôn này lại nhiều lần bị NG như vậy rõ ràng chính là cố ý chiếm tiện nghi.

Mọi người xung quanh càng nhìn càng chăm chú, trợ lý của cô ta chỉ lo nhìn mà quên mất công việc mà mình đang làm. Hàn Khả Giai ném cây quạt xuống, mặt lạnh mà rời đi, trợ lý cũng không chú ý tới.

Mãi đến khi đạo diễn Úc hô cắt, một khắc trước hai người còn thâm tình ôm nhau liền tách ra, ngồi dậy, hai người đều hời hợt xa cách như không quen, mọi người mới nhớ mà đem hơi thở mạnh mẽ nhẹ nhàng trút xuống.

Nhân viên công tác tiến lên giúp diễn viên sửa sang lại mái tóc lộn xộn, Khương Nguyên thở hổn hển, liếc nhìn Lăng Hoắc một cái.

Sắc mặt người đó trầm ổn thong dong, nhìn không ra một tia tư tâm nào. Khương Nguyên như không có việc gì thu hồi tầm mắt.

Khương Nguyên vừa quay lại, Tề Hoan nắm tay che miệng vui sướng thể hiện 1115 lần sự si mê của mình: “Hai người hôn nhau thật sự nhìn quá có cảm giác, em nhìn mà trong lòng nhộn nhạo hết cả lên ôi ôi ôi… Hai người đều duỗi lưỡi ra sao?”

Khương Nguyên nghiêm túc nói: “Cống hiến hết mình cho nghệ thuật, nên làm. ”

“A a a a a, em đã nói là hai người nhất định duỗi đầu lưỡi ra mà! Trời ơi, kỹ năng hôn của Lăng lão sư có tốt không? ”

“Rất tốt.” Đang nói chuyện thì Lăng Hoắc đi tới, Khương Nguyên cầm lấy quạt nhỏ, quạt hơi nóng bên tai đi, nói bằng giọng mà anh có thể nghe được, “Có cơ hội em có thể tìm Lăng lão sư xin chỉ dạy, Lăng lão sư vô cùng vui vẻ khi đưa ra lời khuyên cho các đàn em.”

Lăng Hoắc nhìn lướt qua cô, đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn ra được một chút cảm xúc nào.

Cảnh quay trước khi trở về Long tộc hôm đó về cơ bản đã hoàn thành, chỉ còn lại một ít công việc là kết thúc.

Ngày hôm sau, Lăng Hoắc rời đoàn phim để tham dự hoạt động tuyên truyền của bộ phim mới, đây là lịch trình đã được định sẵn trước khi vào tiến vào đoàn phim.

Khương Nguyên ở lại trong đoàn phim, tiếp tục quay lại những cảnh mà Hàn Khả Giai đã sai hoặc thiếu sót không đủ tiêu chuẩn.

Lại là thời tiết nắng nóng, vẫn là quay ngoại cảnh, nơi quay phim này có quá nhiều muỗi, Khương Nguyên lại là người có bản năng chiêu dụ muỗi thế nên vừa rảnh rỗi cô liền lập tức xịt kem chống nắng và thuốc chống côn trùng lên những chỗ da mình lộ ra.

 Chỗ quay ngoại cảnh ngay cả quạt điện cũng không có, chỉ có thể dựa vào quạt nhỏ mà cứu mạng. Trong khoảng thời gian quay phim, Khương Nguyên cầm quạt nhỏ không rời tay.

Váy quần dưới áo choàng có quần bảo hộ cũng biến thành quần đùi. Trong quá tỉnh chờ đến lượt diễn đều lộ chân ra cho mát mẻ một chút, mặc dù như vậy vẫn nóng đến đầy mồ hôi, áo lót bên trong đều ướt đẫm.

Sau khi Khương Nguyên vừa quay xong một cảnh, đi lấy quạt nhỏ, phát hiện chiếc quạt nhỏ và bình xịt của mình vừa dùng đều biến mất. Nghĩ là có ai đó đã thuận tay dùng, cũng không thèm để ý nên đi xin cái khác. Nhưng đến khi cảnh quay tiếp theo kết thúc thì nó lại biến mất. Vì vậy, ba lần rồi.

Khương Tranh đang cảm thấy kỳ lạ thì bên kia hô một tiếng: “Khương Nguyên, đến cô rồi!”

“Đến đây!” Cô đành phải tạm gác lại chuyện này sang một bên, tiếp tục quay phim.

Cái này thời gian kéo dài cũng lâu rồi, giờ thuốc xịt côn trùng cũng không có. Trong chốc lát, cô đã bị cắn ba cái, hai ở trên đùi, một ở trên cổ chỗ lỗ tai thẳng xuống có một chỗ nhỏ đỏ hồng.

Cuối cùng quay xong cảnh này, Tiểu Đường lại giúp cô trang điểm, Khương Nguyên nghiêng cổ: “Giúp chị bôi một chút thuốc đi. ”

“Sao lại cắn vào cổ, nhìn nó giống như vết hôn vậy, làm em giật nảy mình.”

“Là vết hôn đấy, anh muỗi đã hôn chị.” Khương Nguyên liền xem vết cắn trên đùi của mình một chút, chậc chậc thởi dài một tiếng, “Thật sự là yêu chị sâu đậm mà.”

Tiểu Đường cười xức thuốc xong lại dùng phấn nền che đi: “Sao chị lại thu hút được nhiều muỗi như vậy… Ngàn vạn lần đừng gãi nha, chị mà gãi nó liền lan đỏ lan rộng ra đấy, đợi lát nữa xịt thêm thuốc chống côn trùng. ”

Toàn bộ không khí xung quanh đều là mùi thuốc xịt đuổi côn trùng, có đều là trên người mọi người hiện tại đều là mùi này, cũng không có ai chê ai.

Cảnh quay tiếp theo của Khương Nguyên phải đợi một lát nữa, cô có thời gian rảnh rỗi, bắt đầu điều tra sự mất tích bí ẩn của cây quạt nhỏ và thuốc xịt đuỗi muỗi mà mình đã mất.

Chắp tay sau lưng đi xung quanh nửa ngày, cuối cùng cũng khóa chặt nghi phạm.

Hàn Khả Giai vừa mới quay xong một cảnh, ngồi xuống ghế, trợ lý phân công rõ ràng một người cầm nước, một người đưa khăn giấy, bốn người cầm quạt, có người cầm hai chiếc quạt lên, trước sau trái phải mà quạt cho Hàn Khả Giai.

Nếu so sánh như vậy, Khương Nguyên so với trợ lý của cô ta còn thảm hơn, ít nhất trợ lý của cô ta còn có thể quạt mát một chút, không giống như cô nóng đến sắp bị tan chảy.

Trước đó, Khương Nguyên mỗi ngày đều dùng một chiếc quạt nhỏ màu đen, Tề Hoan còn dán cho cô một miếng sticker hình bánh rán, lúc này nó lại ở trong tay trợ lý số 3 của cô ta.

Hơn nữa nhìn kỹ lại, trên bàn bên cạnh còn có hơn mười bình thuốc chống nắng và đuổi muỗi.

Cô bước tới trước mặt Hàn Khả Giai, cười tủm tỉm hỏi: “Sư tỷ, gió ở trên dưới trái phải thổi vào có thoải mái không? ”

Hàn Khả Giai đang bưng một chén nhỏ đựng nho đã được trợ lý rửa sạch, bị phát hiện mình cầm đồ của cô, cũng không phủ nhận: “Thể chất của tôi kém, sợ nóng, sợ phơi nắng, sợ muỗi. ”

Thể chất rốt cuộc kém hay không kém hay là chỉ nói vậy thôi, đâu ra cái việc nói lý chẳng sợ này làm như cả thế giới đều là của tôi phải quen và chiều chuộng thái độ của tôi đi, thật sự vô cùng cần thiết phải cải tạo một chút rồi đấy.

“Thật là tệ.” Khương Nguyên cầm chiếc quạt màu đen có sticker hình bánh rán từ trong tay trợ lý số ba lại, quạt về phía mình. Trợ lý số ba kinh ngạc nhìn cô một cái, lại nhìn Hàn Khả Giai, thật sự không dám đi lên cướp lại quạt về, dù sao vốn là lấy của người ta.

“Tôi có một người bạn cũng giống như cô, từ nhỏ thể chất kém, thân thể không tốt, mẹ cô ấy lúc đầu cũng cảm thấy không sao không quá để tâm. Sau đó, cô ấy bắt đầu ngày càng tưởng tượng về đủ mọi thứ, bắt đầu nhìn thấy một ít đồ vật không sạch sẽ, thường xuyên cư xử lạ lùng nói chuyện lung tung. Mẹ cô ấy lúc này mới để tâm đến cảm thấy không ổn liền tìm người tính toán một quẻ, nói cô ấy chắc chắn sẽ sống không đến 30 tuổi. Mẹ cô ấy nóng vội, sống không đến 30 tuổi làm sao có thể, cô ấy đã 29 tuổi rồi! Vì thế vội vàng mang cô ấy đi khắp nơi gặp bác sĩ thầy thuốc xin chữa bệnh, cuối cùng kiểm tra một vòng, rốt cục cũng tìm ra được nguyên nhân, thì ra là trong cơ thể cô ấy thiếu một loại nguyên tố vi lượng. Cô có biết là thiếu gì không? ”

Trợ lý nghe vậy sững sờ, có người ngẩn ra hỏi: “Thiếu cái gì? ”

Khương Nguyên gằn từng chữ nói: “Thiếu kẽm. ”

Khương Nguyên cầm bình xịt đuổi côn trùng vừa đi vừa xịt, người đã đi xa năm mét, Hàn Khả Giai mới phản ứng lại, tức giận mắng to: “Cô mới thiếu mắt ở trong tâm1! Chỉ cây dâu mắng cây hòe2, chửi bới ai đây? ”

1Mắt ở trong tâm (tâm nhãn): chỉ sự thông minh, sáng suốt, nhạy bén, tầm nhìn của một người.

2Chửi cây dâu mắng cây hòe: còn có thể nói là chỉ chó mắng mèo có nghĩa là chửi nói về đối tượng này nhưng thật ra là ám chỉ, chửi một đối tượng khác.

Các trợ lý lúc này mới nhận thức ra được thì đã muộn màng, ai nấy đều rụt cổ không dám nói chuyện.

Tuổi của Hàn Khả Giai tra ở Bách khoa trên Baidu là 29.

Đây đều là cách cũ của tận mấy trăm năm trước, vậy mà còn có thể bị lừa không phải thiếu tâm nhãn thì là cái gì.

Khương Nguyên mỉm cười quay đầu lại: “Nhanh chóng bồi dưỡng đi, vẫn còn kịp.”

Khương Nguyên vừa mới trở về, nhìn thấy một người quen, Đại Dương xách túi lớn túi nhỏ, đang đưa cho những người đi qua.

Khương Nguyên nhìn lướt qua, từng hộp tôm hùm đất cay, còn có một ít món quà nhỏ, Đại Dương lần lượt đưa cho nhân viên công tác, chuẩn bị rất chu đáo.

“Sao anh lại ở đây?”

“Tôi đến thăm cô! Đại Dương lấy mấy hộp tôm hùm đất đặt lên một cái bàn, “Vị cay cay mà cô thích nhất, đến nếm thử đi. ”

“Lát nữa tôi còn có một cảnh quay, bây giờ không ăn được.” Ánh mắt Khương Nguyên lưu luyến nhìn tôm hùm đất một lúc lâu, cuối cùng cũng dời đi chỗ khác.

Trời quá nóng, miệng khát khô, ăn thêm một chút vị tê tê như thế có thể sẽ nổ tung.

Đại Dương cũng không kiên trì, cầm một ly trà sữa đá đưa cho cô, nhìn Hàn Khả Giai bên kia: “Vừa rồi cô làm gì vậy? Thấy cô ấy tức giận như vậy, cô lại chọc tức cô ấy nữa à? ”

“Tôi chưa bao giờ trêu chọc người khác.” Khương Nguyên mở to đôi mắt vô tội.

Đại Dương xem như nhìn thấu bản chất của cô, hừ nhẹ một tiếng: “Cô cũng không ít lần chọc tức người khác. Giả tổng, Hàn Khả Giai, cô đắc tội với người khác còn ít sao? ”

“Người khác chọc đến tôi, tôi gọi đó là phản công.”

Uống trà sữa đá thoải mái hơn rất nhiều, Khương Nguyên đem chuyện vừa rồi nói một chút.

Đại Dương khá tức giận: “Cái gì, người làm ra những hành động nhỏ nhặt như vậy thật ghê tởm, tôi thực sự phục luôn đấy! Hôm nay, tôi sẽ về công ty tìm trợ lý cho cô, cô cả ngày quay phim, bên cạnh không có người chăm sóc quả thật không được, là do tôi sơ suất. ”

Khương Nguyên gật đầu “Mấy ngày nữa phải di chuyển đến Quý Châu, đến lúc đó trực tiếp đi qua đó đi. ”

Khương Nguyên bị gọi đi quay mấy cảnh, tới khi trở lại chỗ mình thì đã là nửa tiếng sau.

Đại Dương không biết cùng với mấy người phụ trách tán gẫu cái gì, lén lút kéo cô sang một bên hỏi: “Này, cô và ảnh đế Lăng cùng nhau quay phim cũng lâu như vậy rồi, thế nào? ”

“Học được rất nhiều thứ từ Lăng lão sư, giúp đỡ cho kỹ năng diễn xuất của tôi tăng lên rất nhiều.”

Khương Nguyên đưa ra câu trả lời quá công thức không phải câu trả lời mà anh ta muốn nghe, Đại Dương muốn nghe căn bản không phải là cái này: “Ý tôi là quan hệ hai người sao rồi? Chuyện của Hàn Khả Giai tôi đã nghe nói rồi, thiếu chút nữa bị đuổi ra khỏi đoàn làm phim, nếu không phải Triệu tổng tự mình ra mặt, thật sự bị đuổi ra ngoài còn không phải bị người ta cười chết. Vừa rồi tôi nghe người trong đoàn làm phim nói, ảnh đế Lăng đối với cô, có ổn không? ”

Khương Nguyên liếc mắt nhìn anh ta một cái.

“Ánh mắt này của cô là có ý gì? Cô thậm chí còn đắc tội với anh ta nữa sao? Không có đúng không, làm tôi giật cả mình! Cô nghe tôi nói, chúng ta rất vất vả mới có thể cùng anh ta hợp tác được một lần, đúng không? Bằng không chỉ dựa vào cô, lăn lộn thêm vài năm nữa nói không chừng cũng không gặp được anh ta được một lần, đúng không? Không bàn về độ nổi tiếng của anh ta nữa, đó là điều không ai có thể so sánh, đúng không…”

“Anh,” Khương Tranh buông trà sữa xuống, “Đừng vội, tôi có chuyện muốn nói.”

Đại Dương ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Tôi cũng không có ý gì khác, chính là cô nên thông minh một chút, có độ hot thì nên cọ một tí, ở gần bên cạnh anh ta cũng đủ để cô nổi cả một năm rồi. ”

“Anh không sợ tôi bị fan của anh ta mắng chết à?” Khương Nguyên hỏi ngược lại.

“Nổi tiếng qua scandal cũng là nổi! Cô xem bộ phim này vừa bắt đầu quay, trên mạng có bao nhiêu bản phác họa của Lăng Hoắc, Hàn Khả Giai, ngay cả Tề Hoan kia cũng có, chỉ có cô một chút bọt nước cũng không có, người khác cũng không biết cô diễn bộ phim này. ”

Khương Nguyên chuyên tâm mà hút trân châu.

Đại Dương tận tình khuyên bảo, lấy tình cảm ra mà nói một lúc lâu: “Chúng ta đừng xào nó quá cố ý, chỉ cần có một chút đề tài để thảo luận là được, nhiều lắm thì fan thảo luận một chút, sẽ không ảnh hưởng đến cô đâu ”

“Trà sữa này không tệ.” Khương Nguyên đặt ly rỗng xuống, đứng dậy đi quay phim.

Đại Dương: “…”

Hai ngày sau đó, các phân cảnh của Khương Nguyên cũng được quay xong, những việc còn lại không liên quan đến cô, đạo diễn Úc cho cô nghỉ một ngày.

Khi Khương Nguyên bay về Bắc Kinh, việc đầu tiên cô làm chính là chạy tới Đồng Mộc Lý ăn cơm.

Đồ ăn trong đoàn làm phim không tệ, mỗi ngày đều có thịt, rau mà còn có hoa quả nhưng Khương Nguyên lại kén ăn, cơm hộp ăn vài ngày liền chán, mỗi ngày đều nhớ tới tay nghề của đầu bếp ở Bắc Kinh.

Quách Thanh đã chạy đi tham gia cuộc thi thiết kế, không có ở Bắc Kinh. Khương Nguyên tự mình lái xe đến Đồng Mộc Lý. Người đẹp mặc sườn xám ở quầy lễ tân đã nhận ra cô, trực tiếp đón cô vào.

Món cá hấp yêu thích của cô chắc chắn là không thể thiếu, gọi thêm một vài món mới mà lần trước tới còn chưa thử.

Ở Đồng Mộc chế biến thức ăn rất chậm, cô ngồi buồn chán, đi dạo loanh quanh trong tứ hợp viện1.

1Tứ hợp viện: nhà được xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính ở phía Bắc hướng về phía Nam, nhà ngang hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa. ( Nếu các bạn có hứng thú có thể tham khảo thêm ở 2 link: https://duhoctrungquocriba.com/tu-hop-vien-net-dep-kien-truc-co-dien-trung-quoc/ , https://angcovat.vn/tin-tuc/2262-tu-hop-vien-la-gi-co-the-thiet-ke-nha-tu-hop-vien-o-viet-nam-khong-tin312079.html )

Nơi này thiết kế rất tốt, bên ngoài tứ hợp viện theo kiểu cũ, nội thất theo phong cách mới, lấy gỗ hồ đào và đá phiến đen làm chủ đạo, gọn gàng có phong cách nhưng không quá hiện đại cùng kết hợp với phong cách cổ xưa của Tứ Hợp Viện cùng dung hòa với nhau rất tốt.

Khương Nguyên đi dạo đến bể nước, khom lưng ngắm loài cá vàng quý giá đang bơi trong nước.

Cá Vương miện màu đen là con vật quý giá đặc biệt nhất trong các loài cá đủ màu sắc ở đây, chỉ có nó là có một màu đen lạnh lùng nhưng thân hình lại mũm mĩm, đầu của cá Vương miện tròn xoe, dáng vẻ ngây ngô khiến người ta muốn vân vê.

Khương Nguyên đang xem, chợt nghe thấy tiếng loạt xoạt loạt xoạt nhỏ.

Theo phản xạ, những sợi lông tơ hay tóc gáy trên khắp cơ thể cô đều muốn nổ tung, cô mạnh mẽ quay đầu lại thì nhìn thấy một con chó chăn cừu Đức to lớn đang từ từ đi về phía bên này.

Là giống chó săn nổi tiếng, German Shepherd Dog hay còn gọi là chó săn cừu Đức diện mạo cùng sức mạnh đều rất hung dữ mạnh mẽ, khác với những giống chó cảnh sát và chó tìm kiếm cứu nạn thông thường, con này rõ ràng là chưa qua huấn luyện, bản tính hoang dã và vết sẹo trên mặt khiến nó trông giống như một con chó với một câu chuyện xưa ẩn đằng sau đó.German Shepherd Dog Breed Information, Pictures, Characteristics & Facts -  Dogtime

German Shepherd Dog (Chó chăn cừu Đức)

Nhưng trong mắt Khương Nguyên, đó chính là chữ nguy hiểm, hung dữ viết rất lớn.

Con chó có vết sẹo ấy hẳn là tuổi không nhỏ, ngoài hung hãn, lại có một loại khí chất lạnh nhạt bất cần, nó làm như không thấy Khương Nguyên rồi đi thẳng đến bên cạnh hồ uống nước. Những con cá vàng sợ hãi co lại một góc.

Hô hấp của Khương Nguyên gần như ngừng lại, di chuyển đôi chân chân mềm nhũn chậm rãi lui về phía sau.

Tại sao lại có một con chó săn to lớn lang thang trong một hội quán đầy cổ kính và trang nhã như vậy chứ? Sợ chết đi được.

Con chó có tính cảnh giác rất cao, Khương Nguyên vừa động thì nó liền quay đầu nhìn qua. Khương Nguyên vội vàng dừng lại, không dám nhúc nhích, thân thể cứng ngắc nhìn nó. Con chó liếc cô một cái rồi quay đầu lại tiếp tục uống nước.

Khương Nguyên tiếp tục chậm rãi lui về phía sau, đến một khoảng cách an toàn, cô liền vội vàng chạy đi.

Cô chạy trở lại sân trong khu ăn uống, xác định rằng con chó không đuổi theo cô, mới dám đưa tay vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trở về phòng, món cá hồi chiên đầu tiên vừa vặn được đưa lên. Mỹ nữ sườn xám bưng bát đĩa và đồ ăn đặt xuống rồi bưng khay gỗ thật cung kính cúi đầu rời khỏi.

Khương Nguyên gọi rượu vang đỏ, vừa ăn vừa uống. Các món ăn lục tục được đem lên, cô lần lượt nếm thử từng món một, hương vị đều thật sự rất ngon.

Quách Thanh bên kia bận rộn, trả lời tin nhắn hỏi cô ở đâu, Khương Nguyên dứt khoát quay video qua, livestream cô đang ăn cơm cho cô ấy xem. Quách Thanh tức giận vì có thể mặc váy mà đã liên tục một tuần không ăn cơm tối, mắng mỏ cô ác độc, một bên mắng một bên cũng không cúp máy mà hỏi cô ăn mùi vị thế nào.

Cứ như vậy, cô đã hưởng thụ bữa tối một mình dưới sự bầu bạn của Quách Thanh, màn đêm đã buông xuống.

Thức ăn gọi nhiều hơn, tâm tình Khương Nguyên vui vẻ, ăn không ít. Tuy nhiên vẫn còn sót lại một ít chỉ ngoại trừ món cá là hết sạch sẽ.

Cô ấy thực sự rất thích món cá hấp của đầu bếp này.

Vài ly rượu vang đỏ, Khương Nguyên uống hơi say với mức độ này thì về nhà ngủ là vừa vặn, không say nhưng có thể ngủ một giấc đến rạng sáng.

Cô đã gọi nhân viên để yêu cầu thanh toán và một lần nữa được thông báo rằng cô không cần phải thanh toán trả tiền.

Khương Nguyên suýt chút nữa là tỉnh rượu. Hôm nay, cô không gặp Lăng Hoắc, vậy là ai đã giúp cô thanh toán?

Lần này, người đẹp có thể là mới tới còn chưa có kinh nghiệm, không giống với lần trước phải đánh Thái Cực Quyền thì cô ấy vừa bị hỏi thì liền trực tiếp khai báo: “Là ông chủ của chúng tôi.”

“Ông chủ các cô?” Khương Nguyên sửng sốt. Cô hoàn toàn không biết gì về ông chủ của Đồng Mộc này, tại sao đối phương lại hai lần mời cô ăn cơm? Nói cách khác, sở dĩ cô trở thành hội viên của hội sở này có thể thông suốt mà không gặp trở ngại nào, chẳng lẽ cũng là do ông chủ bày mưu tính kế?

Cô ấy ngay lập tức trở nên rất có hứng thú với ông chủ này.

“Ông chủ của cô đâu?” Khương Nguyên hỏi.

Người đẹp chỉ chỉ vào sân bên cạnh.

Cái sân đó nghe nói là khu vực riêng tư của ông chủ, nơi đó cây cổ thụ trăm năm. Khương Nguyên định đi xem một chút.

“Mẹ kiếp, ông ta nhất định muốn tán tỉnh cậu! Cậu đừng cúp máy, để tớ xem xem lại là lão già nào muốn ăn cỏ non. Lát nữa nếu có tình huống gì, tớ sẽ lập tức báo cảnh sát.” Quách Thanh phẫn nộ nói.

“Ok.” Khương Nguyên nói, “Bảo vệ, giữ gìn Điềm Điềm của cậu.”

Khương Nguyên xách túi đi ra cửa, đi qua tấm biển thông báo nhỏ “Khu vực tư nhân, xin đừng tự tiện đi vào”, cô dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước, bước vào nơi đầy vẻ thần bí này.

Vào cửa liền nhìn thấy cây cổ thụ trăm năm kia, trầm tĩnh mà sừng sững, uy nghiêm ở giữa sân, gió đêm thổi khiến lá cây xào xạt, nó khiến cho người ta có một loại cảm giác bình yên.

Những thứ có đầy vẻ cổ kính nhiều năm như thế này luôn khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ trầm mặc. Một lát sau, cô dường như cảm nhận được điều gì đó liền quay đầu nhìn lại.

Có một người đang đứng dưới hành lang, áo sơ mi trắng vest đen thẳng tắp tươm tất, cà vạt hơi lỏng lẻo, tư thế đứng một tay đút vào túi, kẹp giữa ngón tay là điếu xì gà ngậm ở bên miệng, đôi mắt đen sau làn khói hơi nheo lại…

Phong cảnh trong sân đẹp và sạch sẽ, anh dứng đó với khí chât tinh anh với bộ dạng chán chường. Nếu cầm theo một cái máy ảnh, thì đó chính là nơi chụp ảnh cho tạp chí.

Phong cách thời trang ton- sur- ton1 cũng không cần, bức ảnh cũng đã đủ đẹp mắt, giờ phút này sắc trời hơi tối sẽ tự động tăng thêm một tầng cảm giác của cổ điển đầy mông lung.

1Ton-sur- ton: phong cách thời trang dựa trên nền tảng phối hợp các màu sắc tương đồng.

Khương Nguyên ngẩn người.

Vậy ông chủ ở đây chính là Lăng Hoắc?

“Khương lão sư luôn làm người khác ngạc nhiên và vui mừng.” Lăng Hoắc đứng dưới mái hiên nhìn cô, “Chưa ai nói với cô rằng nếu cô đi lung tung trên địa bàn của người khác, cô sẽ gặp rắc rối sao. ”

“Giọng nói này của ai, nghe quen quá.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy nghi ngờ của Quách Thanh.

“Anh để cho người đẹp nhà anh lặng lẽ tiết lộ cho tôi biết anh ở chỗ này, không phải là đang chờ tôi đến sao.” Khương Nguyên nhướng mày nhìn Lăng Hoắc.

Thì ra là anh, tất cả mọi thứ đều hợp lý. Ngày đó, cô cùng Quách Thanh có thể vào là bởi vì anh bày mưu tính kế, miễn phí bữa ăn hai lần, vừa rồi người đẹp đó “tiết lộ”  chỉ sợ cũng là sự thật.

Lăng Hoắc rũ mắt xuống, gõ tàn thuốc rồi lại nhấc lên: “Biết rồi còn tới. ”

“Mẹ kiếp, ai là ai! Ai cho cậu xuống nước? Tớ đã gọi cảnh sát!” Quách Thanh không biết là quá nhập vai hay là không nghĩ tới, vẫn như cũ không nghe ra giọng nói của Lăng Hoắc, giọng nói khẩn trương vô cùng dường như ngay lập tức ấn 110.

Khương Nguyên cầm điện thoại di động lên miệng thì thầm: “Điềm Điềm chuẩn bị hy sinh bản thân để cứu thế giới, đi ngủ sớm đi over! “Nói xong nhanh chóng cúp máy.

Không biết có phải là bởi vì uống rượu hay không mà lá gan lớn, đầu óc chậm chạp, mặc dù đã biết trước nguy hiểm lại một chút cũng không muốn lui về phía sau.

Bốn chữ1 đó của Lăng Hoắc trực tiếp làm đứt sợi dây đã căng ra trong lòng Khương Nguyên bấy lâu nay. Cô chậm rãi đi tới trước mặt anh, nghiêng đầu, cười ngọt ngào nhưng ánh mắt lại ném ra cái nhìn câu dẫn.

1Bốn chữ đó là: “知道還來” dịch ra nghĩa là câu “Biết rồi còn tới”

“Lăng lão sư, có phải anh muốn ngủ với tôi không?”

Lưng của Khương Nguyên hung hăng bị đụng mạnh vào kệ gỗ, mới trong đau đớn ý thức được, cô đánh giá đối với một người mạnh mẽ như Lăng Hoắc một chút không sai.

Anh mạnh mẽ hơn cô nghĩ.

Sự mãnh liệt trong mạnh mẽ

Vào bằng cách nào cũng không cần nhớ lại, dù sao cũng củi khô dễ cháy, bị một lời nói của cô châm lửa đốt cháy.

Lần đó ở hội sở Hoàng Đình, các mảnh vỡ kí ức ấy cô hoàn toàn quên sạch sẽ, không chỉ quá trình và chi tiết mà ngay cả kích thước của Lăng Hoắc rốt cuộc có phải giống như fan cầm kính hiển vi nhìn các loại ảnh chụp để phỏng đoán có lợi hại thật như vậy hay không. Cô hoàn toàn không có ấn tượng.

Hiện tại cũng không cần có ấn tượng hay gì nữa, bởi vì Lăng Hoắc đang cho cô trải nghiệm lại lần nữa.

Cô bị Lăng Hoắc vừa hôn vừa ôm, bài trí trong phòng cực kỳ đơn giản, không dính một tí bụi trần giống như là một căn phòng kiểu mẫu chưa ai ở.

Mặt đất rất sạch sẽ nhưng hai chân cô không chạm đất, lưng dựa vào giá đỡ, mông được Lăng Hoắc nâng lên.

Củi khô cháy với tốc độ hơi nhanh, váy của cô vẫn đang yên đang lành, Lăng Hoắc đứng trước ống kính chụp ảnh tạp chí cũng chính là một bộ dáng tuyệt mỹ. Khoảng cách giữa hai người lúc này là âm.

Kích thước quả thật rất lợi hại, cô gái soi qua kính hiển vi quả nhiên danh bất hư truyền.

Giá đỡ phía sau rất chắc chắn, Khương Nguyên bị đụng đến sắp tan rã, một chiếc giày sandal trên chân đã sớm rơi ra từ lâu, một chiếc còn lại vẫn còn lủng lẳng trên mắt cá chân.

Tay cô bám vào bả vai Lăng Hoắc, anh cắn vào cổ cô, nhiều lần cô cảm giác như anh muốn cắn đứt cổ cô đến nơi vậy.

Khương Nguyên thở hổn hển hỗn loạn, rốt cục cũng hiểu được dấu vết thảm không nỡ lòng nhìn lần trước là như thế nào, Lăng Hoắc hận không thể bóp nát cô.

Cô ngửa đầu tựa vào giá đỡ, ý thức đang tán loạn không hiểu sao lại thoáng nhìn thấy một bóng đen, đột nhiên giật mình, cả người cô lập tức giống như bạch tuột gắt gao quấn chặt lấy Lăng Hoắc.

“Chó chó chó chó chó chó…”

Là con chó chăn cừu có sẹo kia, đang đứng ở một bên nhìn bọn họ, Khương Nguyên hoảng hốt hô một tràng, lời nói đều không trọn vẹn.

Lăng Hoắc nghiêng đầu, giọng khàn khàn mắng: “Đi ra ngoài! ”

Biểu tình của nó lập tức lộ ra một tia ủy khuất, đặc biệt hừ một chút rồi mới đi ra ngoài. Ngồi xổm xuống sân và nhìn họ với đôi mắt lấp lánh và có thần.

Khương Nguyên không nhịn được, đẩy Lăng Hoắc: “Đổi chỗ khác, nó đang nhìn tôi…”

“Khương lão sư còn sợ bị nhìn sao.” Giọng nói của Lăng Hoắc trầm thấp, anh ôm cô đi về phía một cái tủ bằng gỗ đầy sách.

Cô không sợ bị nhìn nhưng cô ấy sợ chó.

Động tác vẫn tiếp tục, sắc mặt Khương Nguyên bị dọa đến mức trắng bệch, sau đó lại đỏ bừng lên trong vòng vài giây.

Từ cửa chính đi vào, quần áo rải rác khắp nơi trên kệ và bàn, cuối cùng đến giường, Khương Nguyên đã bị lột sạch sẽ, một chút năng lực phản kháng cũng không có.

Lăng Hoắc đặt cô lên giường và nói: “Nhẹ hơn.”

Khương Nguyên đứt quãng nói: “Cái này anh ôm thôi mà cũng có thể biết được sao?”

Quay phim quá mệt mỏi, cơm hộp cô lại ăn ít, không để ý từ lần trước đến nay cũng nhẹ hơn không tới ba cân. Lăng Hoắc không chỉ là cái mũi chó mà còn là cái cân sao?

“Sờ được.” Lăng Hoắc ở sau lưng cô, cắn vào gáy cô.

Khương Tranh liếc nhìn bàn tay đầy nguy hiểm: “…”

Để anh thả rắm thì cô liền gầy đi ba cân, còn có thể gầy đến nhỏ đi sao? 🙂

Đầu của Lăng Hoắc vùi ở cổ cô, răng cắn lên chỗ da thịt mềm mại. Quá mềm mại, nhẹ nhàng để lại một dấu hôn đỏ hồng.

Chỗ muỗi cắn bị anh cắn, vừa ngứa vừa đau, tư vị đó thật sự không thể tả được, Khương Nguyên hừ một tiếng: “Đừng cắn chỗ đó, Lăng Hoắc…”

Cô không gọi anh là Lăng lão sư.

Lăng Hoắc dừng lại một chút, nâng cổ cô và hôn từ sau lưng, nuốt hết khí lực còn sót lại của cô mới buông ra. Khương Nguyên mềm nhũn nằm sấp ở đầu giường, cửa sổ đối diện với cây cổ thụ ngoài sân, tiếng gió xào xạc, tiếng hót véo von của những con chim trên cây cô đều nghe thấy.

Không biết qua bao lâu, đầu ngón tay Khương Nguyên tê dại ngã trên giường, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Tóc đen trải đầy gối, cô cuộn tròn thân thể. Ánh trăng hắt vào qua cửa sổ, phủ lên người phản chiếu làn da trắng trắng như sứ của cô.

Lăng Hoắc xuống giường mặc quần vào, trên lưng từng vết sẹo mơ hồ không rõ trong căn phòng tối tăm.

Anh đi đến kệ, lấy một điếu xì gà châm lửa, ngồi xuống ghế nhìn người đang nằm trên giường. Sau làn khói, ánh mắt sâu thẳm, mờ ảo, không biết anh đang che giấu đều gì.

CHƯƠNG SAU>>>>

Tác giả:

Nếu trong lòng ta chỉ có niềm vui và mùi hương ấm lan toả khắp nơi, đó là thích

Một suy nghĩ 4 thoughts on “Chương 16: Không cẩn thận ngồi lên đùi ảnh đế

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.