CHƯƠNG 17: KHÔNG CẨN THẬN NGỒI LÊN ĐÙI ẢNH ĐẾ

Editor: Gia Gia

Khương Nguyên ngủ đến tận trưa, khi tỉnh lại liền cảm giác như đánh nhau với mười trai tên trai tráng vậy.

Cô nằm đắp chăn, nhìn cành cây cổ thụ sum suê tươi tốt ngoài cửa sổ.

Buổi trưa, ánh mặt trời từ mái hiên lẻn vào trèo qua cửa sổ, chiếu những tia nắng ấm áp lên chân cô. Trong phòng mở máy điều hòa nên cũng không nóng.

Giường rất lớn nhưng không có ai bên cạnh. Ngoại trừ nơi cô nằm, những nơi khác đều không có một chút độ ấm hoặc là bất kỳ dấu vết gì cho thấy là có người ngủ.

Tối hôm qua lúc tỉnh lại nửa mơ nửa tỉnh, bên cạnh đã trống không, Lăng Hoắc hoàn toàn không có ngủ trên giường.

Cũng giống như ngày ở hội sở hôm đó, anh đợi cô ngủ say liền rời đi.

Khương Nguyên ở trên giường cố gắng làm vài động tác để vận động chân tay đau nhức, cảm thấy chịu không nổi liền bỏ cuộc.

Lúc ngồi dậy, cô còn đang suy nghĩ váy ngày hôm qua đều bị Lăng Hoắc xé rách muốn mặc đồ thì mặc như thế nào. Sau khi ngẩng đầu, cô liếc mắt nhìn thấy trên bàn đối diện chân giường, trong khay có đặt quần áo gấp gọn gàng.

Nhưng…

Khương Nguyên trong nháy mắt lập tức cứng người khi nhìn thấy con chó ngồi bên cạnh bàn.

Con chó có vết sẹo ấy uy phong lẫm liệt không nhúc nhích nhìn cô, nếu như không phải nhìn thấy hô hấp phập phồng từ thân thể nó thì chắc chắn sẽ khiến người khác nghĩ đây là một con chó giả.

Khương Nguyên tỉnh lại đã hơn mười phút, lăn qua lăn lại trên giường hơn mười phút, con chó này đúng là im hơi lặng tiếng mà ngay cả một chút động tĩnh cũng không phát ra.

Và trước khi cô ấy thức dậy, con chó này đã ở đây bao lâu?

Khương Nguyên chỉ cần nghĩ đến lúc mình nằm ngủ không biết gì mà có một con chó săn lớn ở bên cạnh cô nhìn chằm chằm, cô liền sởn cả tóc gáy.

Lăng Hoắc cái tên cặn bã này, anh ta đi, tại sao anh ta lại không dắt con chó đi?

Khương Nguyên suy nghĩ một chút về khả năng chạy trốn —— quên đi, trạng thái tốt nhất của cô cũng không có khả năng chạy thoát khỏi con chó săn, huống chi hiện tại một nửa thân thể tàn tạ lại còn không có một mảnh vải che thân.

Cô không dám manh động, ôm chặt chăn, nhìn xung quanh tìm tung tích chiếc điện thoại di động.

Tối hôm qua quá kịch liệt, không biết tiện tay quăng ở đâu rồi.

Ánh mắt tìm kiếm xung quanh một vòng, cô tuyệt vọng phát hiện điện thoại di động và túi xách của mình được đặt vô cùng ngay ngắn trên bàn, bên cạnh khay quần áo được con chó canh giữ.

Khương Nguyên: “……”

Đang giằng co, con chó bỗng nhiên chuyển động…

!!!

Khương Nguyên nhích một tí di chuyển về phía sau.

Con chó nằm sấp tại chỗ, vẻ mặt không thay đổi nhìn về phía cô.

Lúc đó, tim của Khương Nguyên gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô run rẩy nhìn một vòng trong phòng thì nhìn thấy một chiếc điện thoại nội bộ ở phía xa trong phòng khách. Sau khi cân nhắc hai bên, cuối cùng cô sợ hãi lựa chọn quấn chăn xuống giường, dựa vào tường từng chút từng chút một đi ra khỏi khu vực phòng ngủ, đi tới phòng khách.

Toàn bộ quá trình, cô đều nhìn chằm chằm vào con chó, nó cũng nhìn chằm chằm vào cô nhưng may mắn là nó vẫn không có động tác gì khác.

Hai mươi phút sau.

Người đẹp sườn sám tối hôm qua dẫn Khương Nguyên đến chổ này ngồi xổm trước mặt con chó, ôn nhu nhẹ nhàng thì thầm dỗ dành nó. Con chó ấy cũng không hề giống ở trước mặt Lăng Hoắc nói gì nghe nấy, đối với cô ấy trẻ xinh đẹp trước mắt cũng lù lù bất động, nói cái gì cũng không nhúc nhích.

Đây là con chó cưng của ông chủ, người đẹp ngay cả lớn tiếng mắng chửi cũng không dám. Cuối cùng không còn cách nào khác cô ấy lấy ra một miếng sườn heo hầm thơm phức, lúc này mới dỗ được con chó ấy từ trong phòng đi ra ngoài.

Đừng nói đến con chó, mùi hương kia cũng khiến cho Khương Nguyên thật sự muốn ăn.

Lúc này, cô mới xuống giường thay quần áo, chiếc váy trắng với kiểu dáng đơn giản thanh lịch, cổ áo cao vừa vặn che đi dấu vết ở trên ngực và xương quai xanh của cô.

Nhưng bộ đồ lót này… Khương Nguyên cầm lên, toàn ren lại trong suốt, làm cô tức giận vô cùng.

Lăng lão sư thật là, không chỗ nào không lẳng lơ.

Cô ăn mặc chỉnh tề đi ra, Nhóc Mập chờ ở bên ngoài mới đi vào, sắc mặt không hiểu sao đỏ bừng, giống như một cô gái thẹn thùng, ánh mắt không dám nhìn cô.

Cô thật sự không biết đường dây ở đây được thiết lập như thế nào, điện thoại lúc nãy Khương Nguyên gọi là do Nhóc Mập nhận, Lăng Hoắc để lại thái giám tổng quản của anh cho cô.

Nhóc Mập nhanh nhẹn đặt bữa trưa lên bàn ăn: Súp bào ngư vi cá, tôm xào Long Tĩnh, Thịt kho Đông Pha, canh sườn với nấm Tùng Nhung còn có một bát xôi nếp than thập cẩm, rất phong phú.

Súp bào ngư vi cá

Thịt kho Đông Pha

Nấm Tùng Nhung

“Sườn heo hầm ấy có còn không?” Khương Nguyên hỏi.

“Đó là nấu cho Ba Ca, không cho gia vị.”

Thức ăn của chó này nhìn khá ngon. Khương Nguyên không cảm thấy xấu hổ khi muốn ăn đồ ăn dành cho chó, thản nhiên hỏi: “Nó tên là Ba Ca?”

“Lăng lão sư nuôi, nó rất thông minh, bình thường không cắn người, cô không cần sợ nó.”

Khương Nguyên liếc mắt nhìn con chó lớn trong sân đã ăn sạch sườn heo hầm rồi nhàn nhã liếm miệng: “Giống như chủ nhân của nó.”

“Giống như Lăng lão sư?” Nhóc Mập vẻ mặt phức tạp, lần đầu tiên có người so sánh Lăng Hoắc với một con chó.

“Đẹp trai như nhau.” Khương Nguyên thuận miệng nói.

Trông nó ngoan ngoãn, không cắn người nhưng lực cắn của chó chăn cừu đối với đối tượng hoặc động vật hơn 90kg, con chó này có lẽ còn đáng sợ hơn.

Chẳng phải giống như Lăng Hoắc sao, bình thường trông điềm tĩnh, lãnh đậm và thờ ơ chỉ là anh ta không thể hiện bản chất tàn nhẫn và lợi hại của mình ra mà thôi.

Sau khi ăn xong, Khương Nguyên khôi phục được một chút, mới miễn cưỡng tha thứ cho tên cặn bã Lăng Hoắc kia.

Sau bữa ăn còn có món kem trái cây tráng miệng, thanh ngọt lại không ngấy. Khương Nguyên thoải mái tựa vào ghế mà múc kem ăn: “Đây cũng là do đầu bếp làm sao? Tay nghề này thật tuyệt vời. Tôi thực sự muốn đưa anh ta đến đoàn làm phim của chúng ta.”

Nhóc Mập cười ngây ngô hai tiếng, chỉ coi như là một câu nói đùa. 

Bị hù dọa một chút nhưng đã được thức ăn ngon an ủi, Khương Nguyên vừa ăn kem vừa có hứng thú bắt đầu nhìn xung quanh.

Tuy nhiên, Lăng Hoắc có lẽ không đến nơi này thường xuyên, có rất ít đồ đạc và đồ dùng cá nhân liên quan đến anh. Sau một lúc nhìn xung quanh, Khương Nguyên liền không còn hứng thú nữa.

Kết thúc buổi chụp ảnh bìa và phỏng vấn trên tạp chí, Lăng Hoắc trở về Đồng Mộc đã là buổi chiều.

Con chó chăn cừu nằm sấp dưới bóng cây cổ thụ ngủ nướng, cảm nhận được thở của chủ nhân liền đứng lên, thoáng cái nó nhảy tót lên từ cửa lớn đi ra nghênh đón.

Trên người Lăng Hoắc vẫn còn mặc bộ vest khi phỏng vấn, tinh tế tao nhã, cà vạt được thắt rất đứng đắn, sang trọng.

Anh tiện tay gãi đầu nó rồi đi vào sân, phòng được quét dọn sạch sẽ, thay ga trải giường và gối nằm mới, không còn chút dấu vết nào về đêm qua.

Khương Nguyên đã rời đi rồi.

Lăng Hoắc tháo đồng hồ xuống, đặt ở trên bàn, Nhóc Mập ở phía sau anh trả lời.

“Khương lão sư rất sợ chó, sắc mặt bị dọa trắng bệch. Chúng tôi phải dỗ Ba Ca ra ngoài rồi cô ấy mới dám xuống giường. Ăn cơm nước xong, cô ấy ở chỗ này tham quan một lúc rồi rời đi.”

“Cô ấy đã nói gì.”

“Không nói gì, cô ấy chỉ nói muốn đưa đầu bếp của chúng ta đến đoàn làm phim.”

Lăng Hoắc không nói gì, giơ tay bảo anh ta đi ra ngoài.

Anh cầm điện thoại lên nhìn, số điện thoại cá nhân rất ít người biết, danh sách tin nhắn sạch sẽ chỉ có một tin đã đọc.

Số không được lưu trữ và tin nhắn là từ ba giờ trước.

[Lăng lão sư, chuyện đêm qua hình như tôi không nhớ rõ, tỉnh lại nhìn thấy một con chó, xin hỏi tôi bị một con chó canh gác từ tối cho đến sáng sao?]

Khương Nguyên về nhà nghỉ ngơi, ngày hôm sau trực tiếp bay đến thành phố điện ảnh Tần Hán ở Quý Châu.

Hiệu suất làm việc của Đại Dương cũng không tệ lắm, trợ lý mới đã sắp xếp xong, tới đón cô.

Khương Nguyên ra khỏi cổng không thấy ai, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại, một cô gái có đôi mắt nhỏ vội vàng chạy tới, gió hất mái tóc lên lộ ra vầng trán của mình. Khương Nguyên bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của mái tóc không khỏi nhìn thêm hai lần.

Khi đi lướt qua, điện thoại đã được kết nối, bên kia liên tục hét lên: “Chị Nguyên, em đến rồi, em đến rồi!”

“……”

Khương Nguyên quay đầu lại nhìn về phía sau nơi phát ra âm thanh, đôi mắt nhỏ cũng quay đầu lại, híp mắt nhìn cô hai giây, kinh ngạc vui mừng vẫy vẫy tay.

Khương Nguyên vui vẻ.

Đôi mắt nhỏ chạy đến trước mặt cô, trực tiếp cướp lấy vali trong tay cô: “Chào chị Nguyên, em tên là Hân Hân, Hân Hân trong phồn thịnh, vui vẻ. Chị có thể gọi em là Hân Hân.”

“Nhớ kỹ.” Khương Nguyên nói, “Rất sâu sắc.”

Ngoài trợ lý nhỏ, Khương Nguyên rốt cục cũng có được một chiếc xe bảo mẫu cho riêng mình, Hân Hân mang hành lý lên xe, từ phía trước cầm cà phê và bánh sandwich cho cô: “Nghe nói tối nay đoàn làm phim sẽ có một buổi họp nhỏ. Thời gian chúng ta tới đó vừa đúng giờ nhưng không có thời gian ăn cơm, chị Nguyên ăn trước đi, đừng để đói. ”

“Cám ơn, có trợ lý chính là một niềm hạnh phúc.” Khương Nguyên vui vẻ nói.

Vừa mới gặp mặt, chỉ nói hai ba câu nhưng ấn tượng của cô đối với Hân Hân rất tốt. Nhìn vào trông giống một cô gái ngốc nghếch nhưng lại rất cẩn thận.

Nhưng cô gái ngốc nghếch cẩn thận quá cũng là một vấn đề.

Khi đến đoàn làm phim, còn có một số người chưa tới, Khương Nguyên liền đến phòng nghỉ ngơi trước. Lúc đi vào đạo diễn Úc cùng mấy nhà sản xuất đều ở đây, Lăng Hoắc cũng ở đây, đang nói chuyện với đạo diễn Úc.

Khương Nguyên tự mình tìm một chỗ ngồi, Hân Hân sợ cô ngồi lâu sẽ mệt còn chuẩn bị cho cô một cái đệm lưng, giúp cô thẳng cổ lên, tầm mắt lướt qua cổ cô, đột nhiên kinh ngạc nói: “Chị Nguyên, cổ chị bị muỗi cắn sao, to như vậy, có muốn bôi thuốc hay không?”

Khương Nguyên sờ sờ nơi mà cô ấy đang nhìn chằm chằm: “Chuyện này không có việc gì, rất nhanh sẽ khỏi.”

Hân Hân không có ý định chấm dứt chủ đề này: “Hả? Làm sao mà nó giống như dấu răng vậy? ”

Giọng nói của cô ấy không quá lớn, nhưng không gian phòng nghỉ có hạn, những gì nên nghe đều nghe thấy.

Đạo diễn Úc và nhà sản xuất đều nhìn về phía cô, tầm mắt Lăng Hoắc cũng chậm rãi nhìn lại đây.

“……Có thể là con muỗi này có răng to hơn.” Khương Nguyên vẻ mặt bình tĩnh nói.

Cuộc họp chủ yếu là để thảo luận về kế hoạch quay phim tiếp theo, thời tiết ở Quý Châu có phần khác với dự kiến, tạm thời cần phải thực hiện một số điều chỉnh.

Vị trí của Khương Nguyên và Lăng Hoắc có chút khoảng cách, không khác gì trạng thái lúc trước ở đoàn làm phim, phần lớn thời gian không nói lời nào, ít có ánh mắt trao đổi, giống như hai đồng nghiệp bình thường có tình cảm qua lại rất hời hợt.

Sau khi ngủ một giấc, dường như có cái gì đó đã thay đổi, tuy rằng cách rất xa cũng có một sợi dây vô hình níu kéo.

Họp xong trở về khách sạn, Hân Hân vẫn cẩn thận mua thuốc mỡ giúp Khương Nguyên bôi lên: “Bôi một chút thuốc là ổn rồi, buổi tối ngứa ngáy không ý thức được có thể gãi để lại sẹo, vừa đến mùa hè em liền thường xuyên gãi một thân đầy sẹo.”

Xuống xe đi bộ đến trước thang máy, tình cờ gặp phải Lăng Hoắc, phía sau là hai trợ lý.

Hân Hân đối với anh hết sức kính sợ, chào hỏi một cách kính trọng. Sau đó đứng bên cạnh Khương Nguyên và tiếp tục bôi thuốc mỡ. Có thể là do quá căng thẳng không tìm được cái gì để nói, liền nói với Khương Nguyên: “Thật ra thuốc mỡ cũng không làm giảm ngứa tốt, khi còn bé bà nội em thường dùng nước bọt giúp em bôi…”

Còn có loại hành động này?

Khương Nguyên không đành lòng nghe nổi nữa.

Tuy nhiên, sau khi bị Lăng Hoắc cắn một lúc. Hình như nó thật sự không còn ngứa nữa…

Một trợ lý khác của Lăng Hoắc tên là Cao Minh, người phụ trách các công việc giao tiếp, nói tương đối nhiều hơn một chút, cười tiếp lời: “Khi còn bé ở quê tôi cũng thường xuyên dùng phương pháp này. ”

“Nó thực sự tác dụng, đúng không?” Hân Hân gặp đồng nghiệp trong lòng rất cao hứng.

“Thật sao.” Lăng Hoắc vốn trầm mặc không ngờ lại mở miệng nói, giọng nói lạnh lùng, nhìn về phía Khương Nguyên, “Khương lão sư? ”

Khương Nguyên: “…”

Tại sao cue1 tôi, tôi không muốn tham gia vào chủ đề kỳ lạ này chút nào.

1Cue: là nhắc đến, bóng gió, bẻ lái, dẫn dắt một người/ một sự việc không liên quan đến vấn đề đang bình luận, tranh luận.

Khương Nguyên mỉm cười: “Có tác dụng, nếu Lăng lão sư bị muỗi cắn cũng có thể thử xem. ”

Khi thang máy lên tầng một, đột nhiên có rất nhiều người đi vào, tất cả đều là người trong giới, hoặc là nghệ sĩ nhỏ hoặc là nhân viên đoàn làm phim, giống như một đám học sinh gặp được giáo viên chủ nhiệm, họ bước vào lần lượt chào hỏi Lăng Hoắc.

Lúc mọi người chen chúc vào trong đều vô cùng cẩn thận, cố gắng hết mức tránh Lăng Hoắc.

Khương Nguyên bị ép phải lui về phía sau, bước tới cũng không được lùi cũng không được, gót chân chạm đến một đôi giày da.

Cô không chạm vào Lăng Hoắc bởi vì cô đã cảm nhận được mùi của anh.

Khí thế của Lăng Hoắc làm người khác quá sợ hãi, địa vị của anh rât cao, các nghệ sĩ nhỏ ngay cả bắt chuyện cũng không dám, hỏi thăm xong liền lâm vào yên lặng.

Có một minh tinh nhỏ dạo gần đây thường thấy trong một chương trình tạp kỹ nào đó, ăn mặc rất đẹp, lá gan cũng lớn, hướng về phía Lăng Hoắc nở ra một nụ cười ngọt ngào mang theo tia xấu hổ: “Lăng lão sư thật trùng hợp, anh đến tầng nào? Tôi có thể tìm anh ký tên sau không? ”

Sau khi hỏi xong, cô hơi bĩu môi chờ mong nhìn Lăng Hoắc, trong mắt tràn đầy sùng bái.

Biểu cảm này dối với một thẳng nam liền chống cự không nổi, Khương Nguyên muốn biết Lăng Hoắc có thể cũng cho người ta một chữ ký mông phiên bản đặt hàng riêng hay không.

Đoán chừng sẽ, người đàn ông này không chỗ nào là không lẳng lơ. Hừ.

Lăng Hoắc nhìn lướt qua minh tinh nhỏ kia một cái, liếc mắt kia lãnh đạm đến mức có thể làm cho người ta rùng mình.

Cao Minh hòa giải nói: “Hôm nay Lăng lão sư có chút mệt mỏi, lần sau có cơ hội sẽ ký tên lại cho cô, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.”

“À, không sao, vậy không quấy rầy Lăng lão sư nữa, chính là không biết sau này có cơ hội gặp Lăng lão sư hay không.” Minh tinh nhỏ tiếc nuối đầy ủy khuất nói.

Lăng Hoắc không có phản ứng, Cao Minh cũng chỉ cười cười.

Khương Nguyên nhướng mày, nhìn về phía Lăng Hoắc.

Yo, lạnh lùng như vậy sao?

Lăng Hoắc rũ mắt liếc cô một cái, Khương Nguyên quay lại, trong lòng cảm thấy có một chút khoái trá.

Trong nháy mắt cửa thang máy sắp đóng lại, bên ngoài có người hô một tiếng chờ một chút rồi vội vàng chen vào, thang máy vừa mới đạt trạng thái cân bằng bỗng nhiên bị đảo loạn, Khương Nguyên bị chen chúc một chút, thân thể không khống chế được mà ngửa ra sau.

Bả vai đụng vào ngực Lăng Hoắc, cô lại lại rất nhanh đứng thẳng và giúp Hân Hân mượn lực muốn đứng vững.

Đúng lúc này, một bàn tay sau lưng vòng qua, vững vàng đỡ lấy eo cô.

Bàn tay kia rất rộng, xúc cảm quen thuộc, nhiệt độ thuộc về đàn ông từ từ chậm rãi xuyên qua một lớp vải đến eo cô, sau khi đặt lên không dời đi, chậm rãi trượt sang bên trái eo cô.

Mảnh da kia dường như nổi lên phản ứng dây chuyền, tê dại cả người.

Tư thế này trông giống như cô đang được Lăng Hoắc ôm vào trong lòng, cũng may mọi người chen chúc nhau nên là không ai có thể nhìn thấy động tác của Lăng Hoắc.

Cửa thang máy rốt cục cũng đóng lại, Khương Nguyên lại quay đầu lại.

Mí mắt của Lăng Hoắc hơi rũ xuống, nhìn cô: “Khương lão sư, cẩn thận một chút.”

Gương mặt lạnh lùng thoạt nhìn có bao nhiêu đứng đắn liền có bấy nhiêu đứng đắn.

“Cám ơn Lăng lão sư.”

Khương Nguyên khách khí nói cảm ơn, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của rất nhiều người quay đầu lại, khẽ mỉm cười nhìn những người đang nhìn cô.

Đại khái chính là do Lăng Hoắc chủ động nói chuyện với cô, làm cho cô đột nhiên có cảm giác tồn tại trong mắt các nghệ sĩ nhỏ, minh tinh nhỏ vừa rồi vừa bị cự tuyệt ký tên lại càng đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Nhóc Mập vốn đứng bên cạnh Lăng Hoắc nghiêng người đưa lưng về phía bọn họ, lấy thân hình mập mạp của mình, che chắn nghiêm ngặt tầm nhìn ở phía bên trái của Khương Nguyên và Lăng Hoắc.

Không ai phát hiện ra.

Khi thang máy lên đến tầng ba có một người bước ra. Hân Hân nhường chỗ sang một bên: “Chị Nguyên, chị đến đứng ở chỗ em, đừng đứng chen chúc ở đó. ”

“Được.”

Khương Nguyên đang muốn đi qua, bàn tay đặt trên eo cô siết chặt, nắm lấy eo cô, giữ chặt cô tại chỗ.

Khương Nguyên theo bản năng liếc mắt nhìn những người khác.

Cảm giác vụng trộm này trước mặt mọi người…

Cô đứng thẳng người, đưa tay phải vòng ra sau.

Đầu ngón tay mềm mại theo cánh tay chặt chẽ của Lăng Hoắc lướt qua, ngón trỏ chui vào khoảng trống giữa lòng bàn tay và eo cô, gãi vào lòng bàn tay Lăng Hoắc hai cái.


Sorry các bạn vì đã để mọi người chờ lâu. Dạo gần đây cả mình và Gia Gia đều rất bận cho việc học nên sẽ chậm trễ trong quá trình đăng truyện nhưng mình sẽ cố gắng hết mức các bạn nhé. À hết chương này mình sẽ đặt pass cho truyện, mong mọi người sẽ ủng hộ tụi mình. Cảm ơn mọi người.

CHƯƠNG SAU >>>

Tác giả:

Nếu trong lòng ta chỉ có niềm vui và mùi hương ấm lan toả khắp nơi, đó là thích

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.