CHƯƠNG 18: KHÔNG CẨN THẬN NGỒI LÊN ĐÙI ẢNH ĐẾ

Eidtor: Gia Gia

Thang máy hết người này đến người khác, đám đông cũng dần dần tản đi. Có một khoảng cách giữa mọi người, những hành động nhỏ của bọn họ gần như bại lộ.

Khương Nguyên đang muốn rút tay về thì ngón trỏ bỗng nhiên bị nắm lấy.

“……”

Cô hơi dùng sức rút ngón tay ra, nhưng không thể.

Khương Nguyên không quay đầu lại nhìn.

Từ trên vách thang máy có thể thoáng nhìn thấy đường nét mơ hồ của Lăng Hoắc. Anh nổi bật giữa đám đông với một phong thái lạnh lùng. Ai có thể nghĩ đến ảnh đế lạnh lùng xa cách, giờ phút này đang ở trước mặt mọi người móc lấy ngón tay của một diễn viên nhỏ .

Thang máy dừng lại ở tầng sáu, những nghệ sĩ nhỏ còn lại trong thang máy đều đi ra ngoài. Người rời đi cuối cùng là một minh tinh nhỏ, khác với lời tạm biệt của những người khác, cô nói: “Chúc Lăng lão sư ngủ ngon, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai quay phim cố lên…”

Ánh mắt lưu luyến không rời và đầy trìu mến, thiếu chút nữa viết ba chữ “muốn câu dẫn” lên mặt. Nếu không có người khác, nói không chừng sẽ đưa cho Lăng Hoắc một tờ giấy nhỏ.

“Cảm ơn và cũng chúc cô quay phim thuận lợi.” Cao Minh cắt đứt lời nói của cô ta.

Trong thang máy chỉ còn lại năm người, Nhóc mập vẫn đứng quay lưng về phía Khương Nguyên và những người khác. Cao Minh đứng đối mặt với anh ta, khó hiểu không thể giải thích được, anh nhìn anh ta vài lần: “Sao anh cứ nhìn tôi vậy?”

Nhóc mập cùng Cao Minh có quan hệ thân thiết, nói chuyện cũng tùy tiện hơn, dường như vẫn không tìm được lý do thích hợp, chịu đựng mang trọng trách nặng nề mà nói: “Đừng hỏi, không hỏi chính là tốt cho anh.”

“…” Cao Minh kéo anh ta sang một bên nói không nên lời, “Anh đứng gần lại đây một chút, đừng chen lấn Lăng lão sư.”

Đừng thấy Cao Minh gầy nhưng thật ra có sức lực không nhỏ, Nhóc mập thoáng cái bị kéo ra, sắc mặt trong nháy mắt chỉ có thể dùng từ hoảng sợ để hình dung.

Người còn chưa đứng vững, Nhóc mập đã vội vàng quay lại nhìn, vì sợ mình không ngăn cản được để Lăng Hoắc và Khương Nguyên bị phát hiện. Cao Minh cũng theo bản năng nhìn theo tầm mắt của Nhóc mập.

Chỉ thấy Khương Nguyên và Lăng Hoắc đang đứng thẳng người. Một người bình tĩnh, một người lạnh lùng, cách nhau ít nhất 30 cm.

Khương Nguyên còn cười cười với bọn họ như không có chuyện gì xảy ra.

Cao Minh lịch sự khách khí mỉm cười, Nhóc mập sợ hãi trong lòng mà đáp lại. Hân Hân ngốc nghếch không biết gì, nhìn mọi người cười cô cũng cười.

Vì thế trong thang máy ngoại trừ Lăng Hoắc, bốn người đều đang cười, cười đến khó hiểu.

Nụ cười kỳ quái kết thúc ở tầng tám.

Khương Nguyên cùng Hân Hân đi ra ngoài, sau đó quay đầu nhìn Lăng Hoắc, ánh mắt cong lên, ngữ điệu đáng yêu giống như minh tinh nhỏ lúc nãy: “Lăng lão sư ngủ ngon nha, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai quay phim cố lên!”

Nói xong, cô còn nháy máy với anh một cách rõ ràng.

Câu dẫn thì ai mà không biết? Cô không nói gì khác, câu dẫn với Lăng Hoắc cô là người có kinh nghiệm nhất.

   Nhận thức nội tâm của Nhóc mập về “hồ ly tinh cấp cao” đã vững chắc, đối với việc này vẻ mặt vân đạm phong khinh1. Ngược lại Cao Minh bị kinh ngạc một chút, nhìn Lăng Hoắc: “Khương lão sư này… nghịch ngợm ha ha…”

1Vân đạm phong khinh: lạnh nhạt, bình thản, nhẹ nhàng tựa như gió thoảng mây trôi.

Lăng Hoắc không đáp, tay trái buông xuống bên hông nhẹ nhàng xoa vết móng tay trên ngón trỏ.

Vừa rồi anh bị Khương Nguyên nhéo.

Tiếp tục bước vào đóng phim, cuộc sống trở nên bận rộn. Trong một khoảng thời gian mỗi ngày đều có cảnh diễn đêm, thỉnh thoảng còn quay cả một đêm dài. Sau khi trở lại Long tộc, mâu thuẫn trong các cảnh quay ngày càng gia tăng và cảm xúc thay đổi rất lớn, Khương Nguyên rất lo lắng, dù có việc hay không có việc gì cũng đều cầm kịch bản ngồi nghiên cứu.

Món ăn Quý Châu có vị chua, cơm hộp mới đặt cô ăn không quen lắm, hơn nữa cô nghỉ ngơi không đủ, mắt thường đều có thể nhìn ra được cô lại gầy đi.

Trưa hôm đó vừa kết thúc công việc, Hân Hân giúp cô đi lấy cơm hộp, Khương Nguyên từ xa ngửi thấy mùi thức ăn liền nhíu mày.

“Vừa ngửi thấy mùi liền biết là canh chua cá, ăn thêm vài ngày nữa tôi sẽ bị ướp thành dưa chua mất.”

Canh chua cá rất ngon nhưng không thể chịu nổi cả ngày chỉ ăn nó, cả phim trường đều là mùi dưa chua, đoàn làm phim có hơn trăm người đều oán trách, người phụ trách về sinh hoạt nói sẽ thương lượng với nhà hàng bên kia, xem ra hôm nay còn chưa thương lượng được.

Hân Hân cho canh chua cá vào hộp cơm của mình, lấy một món ăn khác đổi cho cô: “Chị có thể ăn bao nhiêu thì ăn, chiều nay còn mấy cảnh quay, chị gầy quá rồi.”

Khương Nguyên ngồi phịch xuống ghế, giơ quạt nhỏ lên: “Không sao đâu, cảnh sau đúng lúc cần gầy đi, không cần bận tâm đến việc giảm cân nữa.”

Hân Hân còn đang muốn khuyên cô lần nữa thì cô đột nhiên ngồi dậy, mũi giống như mũi của con chó con co lại, trước sau trái phải ngửi vài lần.

“Thơm quá, mùi gì vậy.”

Hân Hân cũng làm theo ngửi vài cái, mờ mịt nói: “Em chỉ ngửi thấy mùi dưa chua.”

“Gà cay.” Khương Nguyên nhận ra từ vị dưa chua nồng đậm.

“Có phải chị muốn ăn gà cay không?” Hôm qua cô bắt đầu muốn ăn cay, Hân Hân cho rằng cô đang kích động, “Buổi tối em sẽ tìm xem có bán không sẽ mang về cho chị”

“Hình như là chỗ của Lăng lão sư.” Tề Hoan nói, “Anh ấy dẫn một đầu bếp đến để làm một phòng bếp nhỏ. Buổi sáng, em thấy trợ lý của anh ấy mua một túi nguyên liệu nấu ăn lớn.”

Hả?

Thật là không có nhân tính!!

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ của Lăng Hoắc từ bên trong mở ra, Nhóc mập bước đến chỗ Khương Nguyên, dùng âm thanh để mọi người xung quanh có thể nghe được nói: “Khương lão sư, Lăng lão sư muốn cùng cô nói chuyện một chút về cảnh quay buổi chiều.”

Hân Hân vội vàng nhét hộp cơm của Khương Nguyên vào tay cô, sợ cô đói: “Vừa ăn vừa bàn đúng không, cơm nước xong liền bắt đầu quay. ”

Khương Nguyên vừa vào cửa liền nhìn thấy Lăng Hoắc đang vắt chéo chân ngồi trên sô pha, cùng với một bàn thức ăn trước mặt anh khiến người ta muốn chảy nước miếng: gà cay, cá hầp ớt, tôm viên Kung Pao, súp gan ngỗng, còn có hai món rau xào màu sắc tươi sáng…
cách làm gà cay – Bột chiên gà giòn HXC

Gà cay
Chế biến cá hấp ớt cay thơm đãi cả nhà - Món ngon

Cá hấp ớt

Hướng dẫn công thức nấu ăn tôm kung pao - Nauzi.com

Tôm viên Kungpao

Mùi mà cô ngửi thấy quả nhiên không phải là ảo giác.

Lăng Hoắc liếc cô một cái: “Ngồi xuống.”

Khương Nguyên đem hộp cơm của mình đặt lên bàn, so sánh, nhất thời lại đột nhiên cảm thấy mình giống như một con cá đáng thương trong canh chua.

Cảm giác thèm ăn đã mòn mỏi mấy ngày nay đột nhiên xuất hiện, cô đang thầm nghĩ như thế này làm sao người ta ăn một hộp cơm trưa được nữa thì Nhóc mập bước tới đem hộp cơm của cô đi, đặt trước mặt cô một bộ đồ ăn sạch sẽ.

Đột nhiên đạo đức không còn suy đồi và bản chất con người không bị mất đi nữa.

Chẳng trách đột nhiên gọi cô đến đối diễn, thì ra là rủ một mình cô đi ăn.

“Thật ngon.” Dạ dày bị dưa cải chua ngâm mấy ngày nay bỗng nhiên sống lại, Khương Nguyên cảm thấy vui như hồn vía của mình đã quay trở lại. “Lăng lão sư, trước khi ra mắt anh có phải đã lăn lộn trong giới đầu bếp không, sao đầu bếp anh mời tới đều lợi hại quá vậy? Hương vị món ăn của vị đầu bếp này và đầu bếp ở Đồng Mộc giống giống nhau.”

Nhóc mập bưng hộp cơm vừa định nói chính là vị đầu bếp đó thì Lăng Hoắc trả lời một câu: “Khương lão sư thích thì ăn nhiều một chút. ”

Sau bữa ăn còn có đồ ngọt, Khương Nguyên ở phòng nghỉ của Lăng Hoắc thoải mái dễ chịu và ăn trong một tiếng.

Lúc cô ăn, Lăng Hoắc ngồi đối diện, phần lớn thời gian đều nhìn chằm chằm cô. Khương Nguyên ăn uống no đủ đang suy nghĩ muốn phóng túng một chút, đạo diễn sai người tới gọi, chuẩn bị tiếp tục quay.

Nhóc Mập rất biết diễn trò một cách trọn vẹn, lúc Khương Nguyên đi ra ngoài, trong tay cầm một hộp cơm rỗng, Hân Hân mở ra thấy vô cùng cao hứng.

Mấy ngày sau đó, món canh chua cá đã không còn xuất hiện trong cơm hộp ở đoàn phim nữa, nhưng Khương Nguyên mỗi ngày với lý do là được gọi đến phòng nghỉ của Lăng Hoắc tập thoại để ăn một bữa cơm thịnh soạn.

Hôm nay, có thời gian nghỉ khá lâu, Nhóc mập thu dọn xong liền đi ra ngoài, Khương Nguyên ngồi trên sô pha ăn đồ ngọt, Lăng Hoắc ở đối diện lật xem kịch bản.

Khương Nguyên ngồi một chút liền cởi mấy tầng gánh nặng bộ đồ diễn bên ngoài ra, bên trong là áo trung y1 màu trắng cùng khố1, trang phục trường bào của Lăng Hoắc lại ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở đó yên lặng, lạnh lùng tựa như thần tiên.

1Trung y, khố: Hán Phục một bộ chỉnh thể được chia ra làm ba phần chính: Tiết y, trung y và ngoại y (các bạn còn có thể hiểu nôm na là Hán phục mặc 3 lớp trang phục và trung y là lớp thứ 2)

Khương Nguyên ăn kem xong, đặt bát xuống, đi tới trước mặt Lăng Hoắc, khom lưng.

Lăng Hoắc nâng mí mắt lên.

Áo trung y giao cổ được buộc chặt bằng dây đai, lúc không buộc thì lỏng lẻo, cô khom lưng, không đến mức lộ quá nhiều, nhưng vừa vặn lộ ra một khe hở nhỏ khiến người ta suy nghĩ.

Hai cẳng chân thon dài mảnh khảnh trắng nõn, thoạt nhìn yếu ớt mỏng manh, Lăng Hoắc nhớ rõ cảm giác khi đôi chân ấy kẹp ở trên eo anh.

“Lăng lão sư, vừa rồi có phải anh nhìn trộm tôi hay không?” Khương Nguyên chống hai tay lên đầu gối, nghiêng đầu cười nhìn anh.

Lăng Hoắc không chút để ý thu hồi tầm mắt, khép kịch bản lại: “Vấn đề này, tôi đang muốn hỏi Khương lão sư. ”

Khương Nguyên đứng thẳng dậy, mượn độ cao nhìn xuống và dùng ngón trỏ nâng cằm anh: “Lăng lão sư, có ai nói cho anh biết rằng anh rất thiếu ngủ.”

Những ngón tay cô mềm mại và hành động ấy dường như đang gãi ngứa vậy.

Lăng Hoắc nắm lấy cổ tay kéo tay cô ra, Khương Nguyên mất thăng bằng muốn ngã về phía anh, tay cô nhanh chóng chống đỡ trên tường.

Bên này cô vừa mới chống tay lên vách tường, cửa phòng nghỉ bị gõ hai cái, Khương Nguyên đang muốn rút tay ra khỏi người Lăng Hoắc, nhưng người bên ngoài đã nhanh chóng mở cửa: “Lăng lão sư”

Phó đạo diễn tiến vào nhìn thấy cô liền sửng sốt: “Các người…”

“Tôi cùng Lăng lão sư đang tập lời thoại.” Khương Nguyên vô cùng bình tĩnh thong dong đứng dậy, cầm lấy kịch bản trên bàn bên cạnh, “Phó đạo diễn tới tìm Lăng lão sư không gõ cửa sao? ”

“Kịch bản hình như không có cảnh này, haha.” Phó đạo diễn phớt lờ câu hỏi thứ hai, cười gượng đi vào trong, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.

Mấy ngày nay ông ta nghe nói Khương Nguyên mỗi ngày đều đến phòng nghỉ của Lăng Hoắc để tập kịch bản, liền cảm thấy không đúng, giữa hai người này sợ là có vấn đề gì, nghĩ trái nghĩ phải nhịn không được muốn đến xem. Nếu Khương Nguyên và Lăng Hoắc thật sự có quan hệ gì, vậy thái độ trước đó của ông ta đối với Khương Nguyên…

Thái độ của Lăng Hoắc không dịu dàng mỉa mai như Khương Nguyên, thẳng thắn nói: “Đi ra ngoài.”

Phó đạo diễn ngẩn ra, ngượng ngùng nói: “Tối nay có diễn một cảnh mưa, tôi đưa cho anh một ít thuốc, chuẩn bị trước, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.”

Lăng Hoắc không lặp lại lần thứ hai, lạnh lùng liếc mắt nhìn qua.

Phó đạo diễn nào dám đắc tội với anh, vội vàng đặt thuốc xuống, cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, vậy hai người tiếp tục tập thoại đi, tôi không quấy rầy nữa, khi nào bắt đầu quay phim sẽ cho trợ lý đi gọi anh.”

Ông ta đóng cửa lại đi ra ngoài, Khương Nguyên cầm kịch bản nhỏ giọng nói: “Xong rồi, vụng trộm đã bị phát hiện.”

“Vụng trộm?” Lăng Hoắc không có cảm xúc gì lặp lại một lần nữa.

Buổi tối, có một cảnh diễn trong mưa, thiết bị tạo mưa nhân tạo sớm đã được mở, mưa lớn rơi một lúc thì ở trên mặt đất đọng nước.

Sau khi Nam Ca theo Trầm Lan trở về nơi bí mật của Long tộc, được ông bà nội, mẫu thân của Trầm Lan yêu thương và trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc. Tuy nhiên, trước sự uy hiếp, đe dọa của Tiên Tôn ở Phượng tộc, Nam Ca âm thầm vẽ bản đồ Long tộc giao cho hắn. Mẫu thân Trầm Lan chết dưới bàn tay của thích khách do Phượng tộc phái tới, Nam Ca áy náy không thôi, cho đến khi Trầm Lan trung kế suýt nữa bị ám hại, nàng liều mạng cứu giúp, cũng khơi dậy sự nghi ngờ hoài nghi của Trầm Lan. Cuối cùng, Nam Ca thẳng thắn với Trầm Lan tất cả âm mưu.

Trong cảnh mưa này chính là đoạn Trầm Lan trúng kế và được Nam Ca cứu.

Việc quay phim trong mưa là vô cùng khó khăn, đối mặt với mưa lớn, còn phải quản lý biểu cảm, đọc lời thoại, diễn xuất nội tâm phức tạp mà xung đột là một thách thức không hề nhỏ. Cộng với sự ảnh hưởng của nhiều yếu tố khác nhau trong bối cảnh quay, nó thật sự không phải dễ dàng để quay.

Cảnh quay đầu tiên cũng không tệ lắm, nhưng bởi vì có trục trặc trong việc thu âm trực tiếp nên không thể không quay lại. Sau đó lại bởi vì diễn viên quần chúng đứng sai vị trí, ngựa bất ngờ đứng không yên, Khương Nguyên lúc đầu quá nhập tâm dẫn đến phát âm có chút vấn đề, NG rất nhiều lần.

Sau mấy lần quay, người Khương Nguyên đã ướt đẫm.

Quay phim sợ nhất chính là phải quay lại, những phân cảnh bùng nổ cảm xúc lặp đi lặp lại sẽ làm cho cảm xúc mất đi, rất khó duy trì trạng thái đầy đủ, rất nhiều lúc biểu hiện đầu tiên ngược lại là hoàn hảo nhất.

Tuy rằng, Khương Nguyên rất thích mưa, nhưng phương pháp tưới nước làm mưa nhân tạo như vậy làm cho người ta kiệt sức, hơn nữa tiếng mưa rơi ồn ào cực lớn làm cho đầu óc cô choáng váng.

Trở lại dưới lều, Khương Nguyên quấn khăn tắm ngồi ở đó, Hân Hân bưng chén canh gừng đã nấu xong cho cô, lại chạy đi tìm khăn khô. Khương Nguyên cầm chén canh gừng nóng hổi, rùng mình một cái.

Cô quay đầu nhìn bên cạnh, Nhóc Mập và những người khác đang bận rộn, không ai chú ý nơi này.

Lăng Hoắc ngồi trên ghế, cả người đều giống cô ướt nhẹp, nước từ tóc chậm rãi chảy xuống, nhưng anh ngồi ở đó vẫn làm cho người ta cảm thấy ngọc thụ lâm phong1 khí chất bất phàm, một chút cũng không chật vật.

1Ngọc thụ lâm phong: ý chỉ dáng dấp thanh cao, tao nhã nhẹ nhàng nhưng ý chí quyết tâm sắt đá không gì có thể lay chuyển.

Nước mưa trên mặt đã được lau khô, điều này vẫn không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh; quần áo dính vào người mơ hồ hiện ra đường nét cơ bắp ẩn chứa đầy sức mạnh, eo nhỏ gầy, chân dài cao ngất.

Khương Nguyên gọi anh: “Lăng lão sư. ”

Lăng Hoắc nhìn qua, đêm mưa đen kịt càng làm cho đôi mắt của anh tối sầm lại.

“Tôi lạnh.” Khương Nguyên chớp mắt.

Cô ấy có chiều cao so với nhiều nữ minh tinh cao hơn nhiều, trong ánh mắt cô chứa sự gian xảo.

Lăng Hoắc và cô nhìn nhau một lát, anh không chút biểu tình hỏi: “Khương lão sư là đang ám chỉ tôi, muốn vụng trộm sao? ”

CHƯƠNG SAU >>>

Tác giả:

Nếu trong lòng ta chỉ có niềm vui và mùi hương ấm lan toả khắp nơi, đó là thích

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.